Thầy Văn (bên phải) – Hiệu trưởng Trường THCS Trung Sơn đón nhận quạt trần do Báo GD&TĐ trao tặng. |
Thầy Trương Đức Văn, Hiệu trưởng nhà trường cho hay, “Do nhu cầu thực tế và điều kiện phát triển giáo dục ở khu vực nên trong ngôi trường không thể chỉ có giáo viên người địa phương về công tác. Chúng tôi thông cảm với giáo viên nữ từ miền xuôi lên đây, họ phải gửi con cho ông, bà nội, ngoại ở quê chăm sóc, nuôi dạy. Những cháu còn bé quá, không thể tách rời mẹ thì các cô giáo phải cõng con đi lên núi theo mình”.
Theo thầy Văn, Trường THCS Trung Sơn hiện có 5 cô giáo xa gia đình, gồm: Cô Hồ Kim Tuyến; Lê Hoài Phương (huyện Bá Thước); cô Lê Thị Phương; Trịnh Hà Mi (Triệu Sơn) và cô Nguyễn Thị Tố Uyên (huyện Hậu Lộc). “Những cô giáo miền xuôi lên công tác mà chồng có việc làm trên này thì nhà trường bố trí phòng riêng. Hoặc, có cô giáo nuôi con nhỏ, phải đưa bà ngoại hay bà nội lên trông con giúp, nhà trường cũng bố trí cho mẹ con, bà cháu được ở riêng một phòng công vụ. Nhà trường tạo điều kiện hết sức có thể để giúp các cô yên tâm công tác”, thầy Văn chia sẻ.
“Cô Tố Uyên mới có con gái đầu lòng được 1 tuổi, trong khi chồng cô lại công tác ở tận Hải Phòng. Vì vậy, đầu năm học này, khi trở lại trường sau kỳ nghỉ hè, cô Tố Uyên phải đưa cả con gái lên đây ở cùng. Biết rõ hoàn cảnh của từng đồng nghiệp nên các thầy, cô giáo trong trường xúm vào cùng nhau chia sẻ, sẵn sàng hỗ trợ những lúc khó khăn. Điều đáng mừng là cháu bé rất ngoan và dễ quen với các cô, bác trong trường nên mỗi khi mẹ lên lớp, cháu vẫn vui đùa, ngủ ngon trong vòng tay chăm sóc của mọi người”, thầy Văn tâm sự.
Ở những huyện vùng cao, biên giới xa xôi của tỉnh Thanh Hóa, hiện đang có hàng trăm nữ giáo viên là người miền xuôi lên công tác. Dù đang phải đưa cả con nhỏ lên rừng sống cùng mình để tiện bề chăm sóc, dù còn nhiều khó khăn, vất vả và thiếu thốn nhưng họ vẫn từng ngày cố gắng vượt qua vì lòng yêu nghề, yêu trẻ.
Điều đáng quý là những nữ giáo viên xa nhà như cô Uyên, cô Phương... đều đang nhận được sự sẻ chia, quan tâm, cảm thông của các đồng nghiệp. Những thầy cô giáo trong trường luôn tự ý thức được rằng, cùng cảnh xa nhà, để hoàn thành tốt công việc dạy chữ rèn người, họ phải đùm bọc và coi nhau như người thân, để giúp đỡ, hỗ trợ nhau trong công việc cũng như cuộc sống.
“Một điều khá may mắn đối với các giáo viên của trường khi xa nhà, đó là nhà trường được cấp trên quan tâm xây dựng dãy nhà công vụ rất khang trang. Bên cạnh đó, địa điểm của trường nằm ở bản Pạo, là bản đặc biệt khó khăn của xã, nên giáo viên được hưởng các chế độ, chính sách ưu đãi của Nhà nước. Do đó, đồng lương và phụ cấp cũng chưa bị tụt đi như những nơi khác. Đó là điều mà các thầy, cô giáo ở trường đang cảm thấy hạnh phúc hơn so với nhiều nơi đã bị điều chỉnh ra khỏi vùng đặc biệt khó khăn”, thầy Văn cho biết.