Cuối cùng, học sinh “cần biết mình”. Trong bất cứ việc gì cũng cần biết mình, đây chính là nền tảng quan trọng. Từ việc biết mình, hiểu về đời sống nội tâm mà đi khám phá cuộc sống bên ngoài. Trong quá trình học hỏi ấy phải biết tuyển chọn.
Tuyển chọn tức là phê phán, quyết định, lọc lại những gì hợp với mình, hợp với thời đại hiện nay. Có hai cách tuyển chọn, cách thứ nhất là lượm lặt tinh hoa của tất cả sách vở; cách thứ hai là chọn trước một đầu đề làm trung tâm để nghiên cứu.
Phương pháp tự học hiệu quả có thể rút ngắn con đường kinh nghiệm. Nhân loại có nhiều cách nhưng đọc sách là phương pháp tốt hơn cả. Đọc sách là phương tiện cần thiết, hiệu quả nhất để học trò kiến thức vững chắc.
Học bằng sách cần phải chú ý hai điều kiện là: Chỉ đọc sách hay và phải biết cách đọc. Lavarenne từng nói: “Ông thầy hay nhất là ông thầy biết dự bị cho học trò của mình không cần đến mình nữa; hay nói một cách khác, ấy là ông thầy không lo nhồi nhét sự hiểu biết mà lo truyền dạy phương pháp tự học cho chúng”.
Ảnh minh họa: INT |
Aristotle đã nói: “Có một sự khác biệt nhỏ giữa người và người, nhưng khác biệt nhỏ ấy tạo ra khác biệt lớn. Khác biệt nhỏ là thái độ. Khác biệt lớn là việc nó tích cực hay tiêu cực”. Friedrich Nietzsche cũng nói: “Cách chắc chắn nhất để làm hỏng người trẻ tuổi là hướng dẫn anh ta coi trọng những ai suy nghĩ giống nhau hơn là những ai tư duy khác biệt”.
Hai ý kiến đều nhấn mạnh đến tầm quan trọng của việc phải tôn trọng sự khác biệt giữa mỗi con người. Trong giáo dục, sự khác biệt của mỗi học trò lại là điều đặc biệt để ươm mầm tài năng.
Khác biệt là sự độc đáo tiềm ẩn hình thành nên những ý tưởng tuyệt vời. Tôn trọng và đánh thức sự khác biệt độc đáo trong mỗi học trò là trách nhiệm của những người làm giáo dục, nhất là thầy cô trực tiếp dạy dỗ các em.
Anthony Robbins trong quyển sách “Đánh thức con người phi thường trong bạn” có đặt ra hàng loạt câu hỏi, rằng trong suốt cuộc đời ông không ngừng bị thu hút bởi một tiêu điểm duy nhất và thúc bách: Cái gì làm nên những khác biệt về chất lượng của mỗi cuộc đời?
Chúng ta thường gặp không ít người xuất thân từ môi trường nghèo khổ và vô vọng, vậy mà họ đã thành công trong cuộc đời và để lại những ấn tượng sâu sắc cho chúng ta? Ngược lại, làm sao nhiều người có hoàn cảnh ưu đãi.
Các phương tiện để thành công có sẵn trong tầm tay, vậy mà họ đã đi đến một kết cuộc thảm hại, thất vọng và nhiều khi rơi vào thói nghiện ngập? Điều gì làm cho một số cuộc đời trở thành mẫu mực và một số khác trở thành lời cảnh báo? Bí quyết nào tạo nên những cuộc đời hạnh phúc, say mê, sung mãn, trong khi những cuộc đời khác trở thành vô vị, nhàm chán?
Nỗi ám ảnh của ông bắt đầu bằng những câu hỏi đơn sơ: “Làm cách nào để tôi kiểm soát trực tiếp đời mình? Hôm nay, tôi có thể làm gì để biến đổi đời tôi cũng như giúp tôi và người khác hình thành vận mệnh của mình? Làm cách nào để tôi mở rộng, học hỏi, phát triển và chia sẻ sự hiểu biết của tôi với những người khác một cách thú vị và có ý nghĩa?”.
Từ đó, ông kể rằng, hồi trẻ, ông đã phát triển một niềm tin là tất cả chúng ta có mặt trên đời để cống hiến một cái gì độc đáo… Ông thực sự tin rằng trong mỗi người đều tiềm ẩn một năng lực siêu phàm. Mỗi người chúng ta đều có một tài năng, một chút thiên tài nào đang chờ mở ra.
Có thể là năng khiếu nghệ thuật hay âm nhạc. Có thể là khả năng giao tiếp kỳ diệu với những người thân thương. Có thể là khả năng kinh doanh hay sáng tạo ở lĩnh vực nào đó. Và từ đó, ông khẳng định cần tôn trọng và nâng đỡ sự khác biệt của mỗi người để giúp họ thành công.
Thực tế trong cuộc đời, tôi đã từng được đồng hành và chứng kiến sự thành công của nhiều học trò, những người bạn. Trong số đó, có không ít em, các bạn thành công nhờ được tôn trọng và chắp cánh ước mơ từ chính những thầy cô của mình.
Tôi có người bạn học cùng khóa K37 – bạn Phạm Phương Thảo, Trường cấp ba Nghi Lộc 1 (nay là Trường THPT Nguyễn Duy Trinh), hồi đi học bạn đã đam mê ca hát. Dường như năng khiếu ca hát là nguồn năng lượng diệu kỳ. Bạn có thể hát mọi lúc mọi nơi.
Thế rồi, cô Hoàng Kim Liên – khi ấy là Bí thư Đoàn trường phát hiện thấy niềm đam mê ca hát mãnh liệt ấy. Cô đã tạo điều kiện cho bạn tham gia nhiều chương trình văn nghệ của trường. Và đó là bước khởi đầu giúp bạn tự tin hơn với sân khấu, năng khiếu của mình.
Sau này, đó là sự đồng hành của gia đình, thầy cô, bạn bè, bạn đã tự tin tham gia Chương trình “Sao Mai điểm hẹn” và giành được giải thưởng cao. Và mới nhất, ca sĩ Phạm Phương Thảo là một trong những nghệ sĩ trẻ tuổi nhất được phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Nhân dân.
Giáo dục không còn đứng trước ngưỡng cửa của sự thay đổi căn bản, toàn diện mà nó đã bước qua “cánh cửa đổi mới”. Bởi vậy, chúng ta, nhất là đội ngũ quản lý giáo dục, các thầy, cô giáo hơn ai hết phải “thực hành” ngay sự thay đổi từ hôm nay.
Trong nhiều sự thay đổi gấp gáp ấy, gần gũi với học trò, tôn trọng, đánh thức “con người độc đáo” trong mỗi em không chỉ là suy nghĩ, mà cũng phải là hành động song hành trong quá trình giáo dục.
Phát hiện, tôn trọng con người độc đáo đối với bất kỳ ai đã là đáng quý, với học trò – những người trẻ lại càng quý hơn. Bởi nó là động lực, nguồn năng lượng diệu kỳ để họ có thể theo đuổi tận cùng với đam mê…