Năng lượng để trưởng thành

26/06/2023, 07:30
Theo dõi Giáo dục Thủ đô trên

Ngày thi Tốt nghiệp THPT của học sinh khối 12 đã cận kề. 

Tôi bước lên bục giảng, biết chắc chắn, ánh mắt Huy vẫn đuổi theo mình. Khi quay xuống, tôi thấy Huy đang lấy tay quệt vội dòng nước mắt. Buổi cuối rồi cứ để Huy xúc động chút đi, tôi tự nhủ.

Thời gian làm bài kết thúc, tôi bắt đầu giải đáp thắc mắc. Học trò thấy tôi hôm nay lạ lắm. Tôi giảng, rồi dừng lại thật lâu như để nén cảm xúc, có lúc giọng tôi lạc hẳn đi. Học trò quen với hình ảnh tôi say sưa, miệt mài, thậm chí cáu, quát, thúc, giục để kích thích bộ não lười vận động của chúng. Hôm nay, tôi trầm lắng hẳn. Những cơn xúc động cứ chực dâng trào trong tôi.

Tôi nhìn đồng hồ. Tôi bắt đầu dặn dò. Tôi nói nhiều, chúc nhiều, nào là các em đã trưởng thành, các em hãy bước đi trên đôi chân của mình thật vững chắc. Hãy đem sức trẻ để lao động, học tập, cống hiến cho Tổ quốc. Nào là nỗ lực, phấn đấu đừng bao giờ nản chí…. Và năm nào cũng vậy, tôi chốt lại bằng câu thơ quen thuộc của Lưu Quang Vũ trong bài thơ “Phố ta” mà tôi đã đọc, đã giảng nhiều lần trong các giờ văn của tôi:

“Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa

Tại sao cây táo lại nở hoa

Sao rãnh nước trong veo đến thế?”

Tôi muốn truyền tải cái nhìn thấm đẫm mầu sắc lạc quan ấy đến học trò của mình. Hãy để “cây táo nở hoa” và “rãnh nước trong veo” chiếu ứng vào những tâm hồn tươi trẻ, đầy khát khao và yêu đời kia. Đừng để tâm hồn cằn cỗi các em nhé. Tâm hồn các em không bị cằn cỗi, các em mới có năng lượng để cống hiến, để ước mơ, để khát vọng…

Tiếng trống trường vang lên, ngắt lời tôi nói. Tôi cất giáo án. Giờ thì tôi sẽ bước ra cửa lớp. Tôi biết lớp trưởng sẽ đại diện đứng lên cảm ơn, nói lời chia tay. Tôi đã nghĩ như vậy. Và đúng là lớp trưởng đứng lên, nhưng không như tôi nghĩ, em xin phép tôi được hành động thay lời muốn nói. Em bước lên ôm lấy tôi: “Cô ơi, em cảm ơn cô!”.

Tôi không nén cảm xúc nữa, tôi cứ để nó tự nhiên. Mắt tôi đỏ hoe theo từng cái ôm của học trò. Lần lượt bốn mươi trò lên ôm tạm biệt tôi: “Cô ơi, em yêu cô! Cô ơi, cô đừng quên chúng em nhé, cô ơi.…”. Tôi cúi chào cả lớp, trả lại không gian riêng tư cho các em. Trò của tôi chưa muốn về. Ra cửa lớp, tôi vẫn còn nghe mấy đứa với theo: “Cô ơi, chúng em nhớ cô!”, “Cô ơi, tạm biệt cô!”…

Gần hai mươi năm gắn bó với nghề giáo, tôi đã có biết bao nhiêu buổi học cuối. Năm nào cũng xúc động, đầy lưu luyến, bịn rịn theo cách khác nhau. Buổi học cuối luôn đem đến cho tôi tình cảm trong veo, thánh thiện. Tôi ra muộn, sân trường vắng vẻ, tiếng ve râm ran quen thuộc. Góc sân, cây phượng già trổ hoa đỏ rực, nắng vàng như rót mật. Dưới tán cây, có hai cô cậu học trò còn dùng dằng chưa về. Áo trắng học sinh tô điểm cho bức tranh sân trường thêm sinh động.

Một chuyến đò nữa đi qua, tôi lại chuẩn bị hành trang để đưa chuyến đò kế tiếp. Tôi thầm cảm ơn những buổi học cuối. Các cung bậc cảm xúc trào dâng rất hồn nhiên, rất trong trẻo, rất chân thật của học trò đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, cho tôi cảm xúc tươi mới, không cằn cỗi, không bị chai lì, để tôi có đủ nhiệt huyết với những chuyến đò tương lai.

Theo giaoducthoidai.vn
https://giaoducthoidai.vn/nang-luong-de-truong-thanh-post644333.html
Copy Link
https://giaoducthoidai.vn/nang-luong-de-truong-thanh-post644333.html
Bài liên quan

(0) Bình luận
Nổi bật Giáo dục thủ đô
Đừng bỏ lỡ
Mới nhất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO
Năng lượng để trưởng thành