Người tôi yêu, tôi thương…

19/02/2024, 09:30
Theo dõi Giáo dục Thủ đô trên

Trong hồi hộp, ngoài lạnh te, tôi bước chân vào lớp. Học sinh đồng loạt đứng lên chào. 

- Kể từ giờ, bất kì ai mất trật tự, cô sẽ mời nói suốt tiết. Không nói được thì viết tường trình có chữ ký phụ huynh. Đây là lớp học. Không phải cái chợ. Lớp nghe rõ chưa?

Tiết dạy đầu nghề đã thuộc về dĩ vãng nhưng đối với tôi đó là kỉ niệm để đời. Ảnh: NH.
Tiết dạy đầu nghề đã thuộc về dĩ vãng nhưng đối với tôi đó là kỉ niệm để đời. Ảnh: NH.

- Rõ ạ – Cả lớp đồng thanh nói.

Trận chiến đầu tiên tạm lắng. Tôi bắt đầu vào bài khi còn hơn nửa thời gian tiết học. Tôi giảng say sưa, giảng nhiệt tình, phân tích từng phần kiến thức. Tôi cũng đưa các dạng câu hỏi từ dễ đến khó, từ lí thuyết đến vận dụng… nhưng không học sinh nào giơ tay xin trả lời. Không xung phong thì tôi chỉ định. Tôi gọi đến học sinh thứ năm, cả năm em đều lần lượt trả lời:

- Thưa cô, em không biết ạ.

Chúng ngầm phản pháo tôi chứ câu trả lời nằm chình ình trong sách giáo khoa, ngay dòng đầu tiên. Không chấp nhận sự thờ ơ đang diễn ra, tôi yêu cầu cả lớp đọc ba dòng đầu rồi gạch chân dưới thông tin quan trọng. Giáo viên mà không khơi được cảm hứng ham học cho học trò thì khác gì đập búa trên thanh sắt nguội. Tôi nhất định phải đập tan tinh thần học tập này.

Một phút sau, tôi lướt qua các dãy kiểm tra sách. Không học sinh nào gạch chân. Thất vọng tràn trề, tôi gọi lớp trưởng đứng dậy chất vấn:

- Em đọc bài chưa?

- Thưa cô, em đọc bài rồi ạ.

- Tại sao em không gạch chân?

- Thưa cô, vì em không thấy thông tin nào quan trọng.

Nén bất lực, tôi tiếp tục gọi học sinh khác. Câu trả lời giống hệt lớp trưởng. Rõ ràng là bọn chúng đang đồng lòng chống lại tôi. Gớm mặt thật. Một con ngựa đau, cả tàu không hợp tác. Không học sinh nào mất trật tự. Nhưng cũng không học sinh nào chú ý nghe giảng. Chúng ngồi đơ như tượng gỗ vô hồn.

Sao lại thế nhỉ? Hay tại tôi dạy sai? Không thể nào. Tôi làm việc vốn chỉn chu, cẩn thận, có trách nhiệm. Trước khi lên lớp, tôi đã luyện giảng ở nhà đến thuộc giáo án, thuộc sách giáo khoa và một vài tài liệu khác. Tôi thậm chí còn tập cười thật dịu dàng, tập khen thật thân thiện khi học sinh trả lời đúng. Bao nhiêu háo hức, bao nhiêu chờ đợi, bao nhiêu nhiệt huyết của tôi bị dội gáo nước lạnh đến tê tái, phũ phàng.

Bằng sự nhiệt tình, yêu thương, nhẫn nại… giáo viên sẽ có cách chinh phục từng thử thách giúp học sinh thắp sáng tương lai. Ảnh: NH.
Bằng sự nhiệt tình, yêu thương, nhẫn nại… giáo viên sẽ có cách chinh phục từng thử thách giúp học sinh thắp sáng tương lai. Ảnh: NH.

Tôi đứng im phắc trên bục giảng trong giây lát rồi bước ra khỏi lớp. Giọt nước tròn lăn trên má tôi, rơi vào khóe môi, mặn mòi, ấm ức. Tôi ngước mặt lên bầu trời cao rộng. Trước mắt tôi, một đám mây thong thả trôi, đôi cánh chim nhịp nhàng vỗ.

Tôi hít thở ba nhịp thật sâu và tự trấn an mình: “Hành trình vạn dặm bắt đầu từ một bước chân. Cố gắng lúc nữa là mình hoàn thành bước chân đầu tiên trong nghề giáo. Rồi sẽ qua. Rồi sẽ quen. Ai chả có bước đầu bỡ ngỡ”. Nhủ xong, tôi quay trở lại lớp.

- Hôm nay, các em học đến đây thôi. Ít phút còn lại, cô trò mình giao lưu nhé – tôi vui vẻ nói để thay đổi không khí lớp học.

- Cô hát đi. Cô hát đi ạ – Một vài em đề nghị.

- Cô hát không hay nhưng cô có thể kể chuyện – Tôi nói.

- Không, chúng em thích nghe hát hơn – Học sinh tiếp tục nhao nhao nhưng không đến nỗi ồn ào như lúc đầu.

- Vậy các em có thể vỗ tay đệm nhịp cho cô không?

Sau câu hỏi mang tính đề nghị của tôi, học sinh vỗ tay ào ào. Và tôi bắt đầu cất giọng: “Bên phải tôi là người tôi yêu tôi thương. Bên trái tôi là người tôi yêu tôi thương. Trước mắt tôi là người tôi yêu tôi thương. Xung quanh tôi là người tôi yêu tôi thương. Người tôi yêu tôi thương đang ngồi bên phải của tôi. Người tôi yêu tôi thương đang ngồi bên trái của tôi. Người tôi yêu tôi thương đang ngồi xung quanh tôi đó. Người tôi yêu tôi thương đang ngồi xung quanh tôi đây”.

Sau lượt thứ nhất, vài học sinh đã thuộc và hát cùng tôi ở lượt hai. Chẳng những vậy cô trò tôi còn kết hợp các động tác theo lời bài hát. Đưa tay sang phải, đưa tay sang trái, đưa tay lên trước, đưa tay xung quanh, đưa tay lên đầu tạo trái tim yêu thương.

Lượt hát thứ ba thì hầu như ai cũng thuộc. Cả lớp lúc này cùng đứng dậy hát và đưa tay theo lời. Không khí hết sức sôi nổi, đoàn kết. Tiết mục văn nghệ ngẫu hứng, bất ngờ khiến cô trò tôi hòa làm một khối. Chẳng còn ai nhớ chuyện không vui lúc đầu. Trống kết thúc giờ học vang lên chính vào lúc cô trò tôi bắt đầu keo sơn, gắn bó.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tiết dạy đầu nghề đã thuộc về dĩ vãng nhưng đối với tôi đó là kỉ niệm để đời. Nó nhắc nhở tôi rằng: Không thể trồng cây nơi thiếu ánh sáng, không thể dạy trò với chút ít nhiệt tình. Học sinh luôn đủ trò để thử thách giáo viên ở bất kì môn học nào, bậc học nào, môi trường nào... Bằng sự nhiệt tình, yêu thương, nhẫn nại… giáo viên sẽ có cách chinh phục từng thử thách giúp học sinh thắp sáng tương lai.

Áo đen ngày nào giờ đã thành họa sĩ. Lớp trưởng du học rồi định cư ở nước ngoài… Nhìn sự trưởng thành của lứa học trò đầu tiên, tôi càng có động lực cống hiến, truyền lửa cho các lứa học trò kế tiếp. Đó là hạnh phúc, là trách nhiệm, là niềm vui trong hành trình dạy học của tôi ./.

Theo giaoducthoidai.vn
https://giaoducthoidai.vn/nguoi-toi-yeu-toi-thuong-post671782.html
Copy Link
https://giaoducthoidai.vn/nguoi-toi-yeu-toi-thuong-post671782.html
Bài liên quan

(0) Bình luận
Nổi bật Giáo dục thủ đô
Đừng bỏ lỡ
Mới nhất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO
Người tôi yêu, tôi thương…