“Đừng hỏi em có nhớ anh không?
Sau bao ngày xa nhà làm nhiệm vụ
Đôi mắt quầng thâm vì mất ngủ
Em lặng nhìn... nghe tim quặn... nhói đau...”.
Những cuộc tạm chia tay nặng trĩu nỗi niềm của người ra đi, dấn thân vào nơi nguy hiểm nhưng vẫn trong tâm thế lạc quan, tin tưởng cũng được cô ghi lại:
“Anh lên đường mang sắc áo màu cờ
Niềm tin yêu từ quê hương đất ngọc
Những con người lớn lên từ khó nhọc
Khao khát sẻ chia, được cống hiến hết mình”.
Nhiều độc giả nhận định, thơ Thu Hương mộc mạc, giản dị, chan chứa cảm xúc. Mỗi vần thơ đều không nói về những điều lớn lao hay cao siêu, mà là những tình cảm chân thực và nỗi lo toan rất đời thường của con người. Đơn cử như hình ảnh người cán bộ trực chốt, vì mong muốn góp phần nhanh chóng đẩy lùi dịch bệnh, anh sẵn sàng nhận nhiệm vụ bất cứ lúc nào, để lại bao việc nhà cho người vợ gánh vác:
“Vì dịch bệnh anh phải xa nhà
Mẹ cha em lo, ruộng đồng em gánh
Trời vào Thu, bắt đầu trở lạnh
Nhớ dáng em xuôi ngược vai gầy…”.
Không ít người đã nhận định rằng, những vần thơ của cô Hương đã góp phần cổ vũ các lực lượng tham gia phòng, chống dịch. Họ là những con người vẫn ngày đêm miệt mài, không quản gian nan, hiểm nguy để từng bước đẩy lùi dịch bệnh, bảo vệ và chăm sóc tốt sức khỏe nhân dân. Ghi nhận những nỗ lực của cá nhân cô, mới đây UBND huyện Lục Yên đã trao tặng Giấy khen cho cô vì đã có thành tích xuất sắc trong phòng, chống dịch ở địa phương.