Những ông bố, bà mẹ phương Tây luôn dành cho con những giá trị sống tốt đẹp nhất. Ảnh: TƯ LIỆU
Ủng hộ sự tự do về nghề nghiệp
Lần đi tham quan một lâu đài cổ ở hồ Bled, Slovenia, tôi tình cờ gặp một cô sinh viên người Mỹ. Chúng tôi nói chuyện với nhau khi cùng ngồi ở một bàn ăn trong một quán ăn nhỏ cực kỳ đông khách. Vì không có bàn để ngồi riêng nên họ ghép chúng tôi - hai người đi một mình - ngồi chung. Chúng tôi trò chuyện và nhanh chóng cảm nhận sự ăn ý. Khi biết cô ấy là sinh viên, dành dụm tiền làm thêm 2 mùa hè liên tiếp để có chuyến đi châu Âu này, tôi ngỏ lời mời cô bữa ăn hôm đó; đổi lại, cô tình nguyện làm hướng dẫn viên cho tôi. Trong khi đi chơi, tôi hỏi: "Vì sao em am hiểu lịch sử châu Âu vậy?’’, cô trả lời: "Vì em học đại học chuyên ngành về lịch sử các triều đại phong kiến ở châu Âu!’’. "À, thế em có bố hay mẹ làm trong ngành này à?’’. "Không ạ, bố em là tài xế xe tải, còn mẹ là y tá’’. "Ồ, thế bố mẹ em ủng hộ em theo học một ngành mà họ thậm chí còn không có chút gì liên quan à? Họ có lo lắng sau này em ra trường sẽ làm gì với tấm bằng ngành học này không?’’. "Bố mẹ em luôn ủng hộ em với những gì em muốn làm. Hiện tại đây là ngành học em rất say mê, nên em cứ học tốt nhất có thể đã’’.
Đó là một cuộc gặp gỡ để lại ấn tượng rất lâu trong tôi. Sau này, khi trò chuyện với các cha mẹ người phương Tây mà tôi biết thì tôi thấy việc tôn trọng sự tự do lựa chọn con đường tương lai của con là tư tưởng khá phổ biến của họ. Tất nhiên, cha mẹ nào cũng mong muốn con lớn lên có một cuộc sống ổn định về vật chất nhưng họ rất tôn trọng và thường ủng hộ sự tự do về nghề nghiệp của con mình. Bởi với họ, điều quan trọng nhất cho một cuộc đời hạnh phúc là sự cân bằng giữa những niềm vui trong cuộc đời và việc kiếm sống.
Thật ra, còn rất nhiều giá trị vô giá khác mà các cha mẹ người phương Tây cho con của họ - những thứ không thể quy đổi bằng vật chất như ngôi nhà, chiếc xe hơi hay những khoản tiền trợ cấp hằng tháng... Tôi là một người mẹ Việt Nam và tôi có những quan điểm của riêng mình về những gì tôi dành cho con ở hiện tại và tương lai. Tuy nhiên, tôi luôn khâm phục những bạn bè của tôi với những gì họ dành cho con họ. Tôi nghĩ đôi khi việc buông tay cho con bước đi một mình trên con đường mà con tự chọn, cần một tình yêu lớn và dũng cảm hơn cả việc nắm tay con đi từng bước trên con đường mà mình chọn cho con.
Trở thành cha mẹ, điều tôi muốn làm và tôi thấy cũng là điều các cha mẹ người phương Tây tôi biết làm cho con: Trang bị cho con những kỹ năng, những giá trị sống tốt nhất trong khả năng có thể để con ít gặp thất bại nhất có thể trong ước mơ của con. Hoặc nếu lỡ gặp thất bại thì tổn thất cũng ít nhất có thể.
Để làm được như thế, thứ mà các cha mẹ người phương Tây dành cho con họ, tôi cho là nhiều hơn tất cả những gì có thể quy đổi ra tiền.