Đêm trước vụ thả bom Hiroshima, Oppenheimer được các nhà khoa học cộng sự tại Los Alamos cổ vũ. Ông cho biết, điều hối tiếc duy nhất là không kịp hoàn thành quả bom để chống lại quân đội Đức. Mặc dù phấn khởi với thành tựu, nhưng các nhà khoa học vẫn kinh hãi bởi thiệt hại về sinh mạng trong vụ tấn công.
Họ lo sợ rằng, vũ khí hạt nhân có thể là “ngòi lửa”, thay vì ngăn cản chiến tranh trong tương lai. Vài tuần sau vụ thả bom, Oppenheimer viết một lá thư gửi tới Bộ trưởng Bộ Chiến tranh với nội dung: “Sự an toàn của quốc gia này không thể nằm hoàn toàn hoặc chủ yếu ở sức mạnh khoa học hoặc công nghệ. Nó chỉ có thể khiến các cuộc chiến tranh tương lai trở nên bất khả thi”.
Ông Oppenheimer dành nửa sau cuộc đời để phản đối vũ khí hạt nhân. Ảnh: CNN
Nhờ góp công vào nỗ lực kết thúc cuộc chiến, Oppenheimer đã được Chính phủ Mỹ trao Huân chương Công trạng vào năm 1946. Mặc dù vậy, sức tàn phá khủng khiếp của hai quả bom nguyên tử ở Hiroshima và Nagasaki đã gây ra nỗi ám ảnh lớn đối với ông.
Tại cuộc gặp Tổng thống Mỹ Harry Truman tháng 10/1945, hai tháng sau vụ nổ bom nguyên tử ở Nhật, Oppenheimer nói rằng bản thân cảm thấy “tay mình đã nhuốm máu”. Thái độ của nhà vật lý đã khiến Tổng thống Truman không hài lòng.
Ông Oppenheimer cũng bênh vực dự án Manhattan và quả bom mà ông được giao chế tạo. Nhà khoa học cho rằng, đó là điều cần thiết để hiểu rõ những khả năng của khoa học hạt nhân. Tuy nhiên, ông lại dành phần lớn cuộc đời để kêu gọi ngăn chặn vũ khí hạt nhân, phản đối Mỹ phát triển bom nhiệt hạch mạnh hơn.
Theo Oppenheimer, Mỹ nên cân nhắc sử dụng vũ khí hạt nhân chiến thuật và theo đuổi những ứng dụng khác của công nghệ hạt nhân như sản xuất năng lượng. Sau đó, ông cũng quyết định không quay lại làm việc cho chính phủ. Ông thành lập Viện Hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Thế giới, tham gia giảng dạy khoa học cho tới khi qua đời năm 1967.
Qua đời do nghiện thuốc lá
10 năm sau khi Thử nghiệm Trinity diễn ra, Oppenheimer quyết định trốn tránh phần còn lại của thế giới. Năm 1955, ông chuyển đến Quần đảo Virgin cùng vợ, con gái và con trai. Gia đình ông sống trên một khu đất rộng hai mẫu Anh ở Vịnh Hawksnest, St. John. Đây là khu vực hầu như không có người ở của quần đảo. Khu vực này thậm chí còn không xuất hiện trên hầu hết các bản đồ.
Julius Robert Oppenheimer quyết định tách mình ra khỏi xã hội. Ảnh: Cobris
Có nhiều lý do giải thích tại sao Oppenheimer quyết định tách mình ra khỏi xã hội. Lý do đầu tiên là do nhà khoa học này dính líu sâu tới bí mật quân sự của Mỹ, khiến chính phủ phải liên tục theo dõi ông. Việc chuyển đến St. John giúp FBI tránh xa cuộc sống của Oppenheimer - nơi ông có thể chèo thuyền và viết thơ theo ý mình mà không bị theo dõi,
Một lý do khác là ông ngày càng lo ngại về chiến tranh hạt nhân sau khi chứng kiến sự tàn phá mà bom nguyên tử có thể gây ra. Lập trường chống hạt nhân của ông dẫn đến việc ông chọn Quần đảo Virgin. Nhà khoa học này tin rằng, chúng sẽ là “một trong những nơi cuối cùng bị ảnh hưởng bởi bụi phóng xạ hạt nhân”. Oppenheimer sống ở đó cùng gia đình cho đến năm 1967.
Nổi tiếng là người nghiện thuốc lá, Robert Oppenheimer sau này đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vòm họng do hút quá nhiều thuốc và qua đời tại nhà riêng ở New Jersey vào năm 1967, hưởng thọ 62 tuổi. Cái chết của ông đánh dấu sự kết thúc của một cuộc đời đáng chú ý với đầy những thành tựu khoa học, đóng góp trí tuệ và tác động đáng kể đến ngành vật lý và nghiên cứu hạt nhân.
Tuy nhiên, có một điều không ai có thể làm được đó là đến viếng mộ Julius Robert Oppenheimer. Ông là một người có những niềm tin phức tạp. Trong đó, có một điều mà nhà vật lý lý thuyết không tin đó là sự tồn tại của linh hồn bất tử. Ông tin rằng, cái chết là sự kết thúc hoàn toàn và trọn vẹn của cuộc sống.
Vì vậy, khi qua đời vì bệnh ung thư vòm họng vào ngày 18/2/1967, Oppenheimer đã chọn cách được hỏa táng. Mặc dù thực tế, người dân không thể đến thăm mộ nhà khoa học này, nhưng có thể đi đến Quần đảo Virgin và tới Bãi biển Oppenheimer.