Dựa vào uy tín của trường, kiểu “ở đây dạy luyện thi vào trường A, B, …”. Chẳng có sai gì, nhưng ai sẽ bảo đảm điều đó là “thật”, giống như kiểu “bán hàng”. Tất nhiên, về lâu dài, qua từng năm, uy tín của “nơi bán hàng” đó sẽ được khẳng định thôi.
Nhưng ai cũng biết, số lượng tuyển sinh của mỗi trường có hạn. Nhưng cứ ùn ùn luyện thi. Thế là từ đây sẽ phát sinh học tràn lan, học luyện, học ép là vì thế! Trong khi nếu được cấp phép, nhà quản lí sẽ điều phối, sẽ giúp chính các thầy cô giáo nhìn lại mục đích dạy thêm, cách làm của mình cho hợp lí.
Sau khi nghe tôi phản biện, có những cái cúi đầu. Sự thừa nhận “thiếu chính trực” trong lựa chọn của họ khiến cho việc dạy học méo mó. Thực ra còn méo mó cho chính mỗi chúng ta nữa đấy. Nhưng phải lâu lâu mới nhận ra, và lâu lâu ta cũng muốn trở thành người chính trực.
Nếu hỏi bọn trẻ, sẽ rất ít trong số những đứa trẻ đang học thêm kia trả lời được. Có chăng, chúng lại bảo: “Con không muốn đi học đâu, bố mẹ bắt con đi đấy chứ!”. Nên chuyện học thêm sẽ rất ít có tác dụng với sự phát triển của đứa trẻ nếu nó không tác động được vào sự tự chủ, vào năng lực, vào tư duy của các em.
Người ta nói học thêm, có nghĩa là nên để bù lấp những gì “học chính” chưa làm được mà các em rất cần. Và đương nhiên, các điều kiện học tập là phải hợp lí cả về mặt thời gian, tiền bạc nữa. Cực lực phản đối chuyện em học sinh nào đó học thêm tối ngày, không còn cả thời gian để “nghĩ”, để sống cân bằng với sức khoẻ, tinh thần của các em. Điều này xảy ra có hại rất lớn cho từng em, lại còn để lại gánh nặng rất lớn cho xã hội.
Chúng ta đã chẳng lạ gì việc thiếu niên, thanh niên ngày nay có thể đỗ đạt một trường, một giải thưởng nào đó, nhưng về sau, các em ấy có đời sống lệch lạc… Ai thực sự chịu trách nhiệm hệ luỵ đó?