
Ảnh minh họa
Một cư dân mạng đã chia sẻ kinh nghiệm cá nhân của mình trên trang Zhihu rằng:
Mỗi khi thi trượt, bố anh sẽ phàn nàn: "Con có xứng đáng để bố mẹ làm việc vất vả nuôi nấng con không? Điểm của con thậm chí còn không đủ trả tiền xăng cho bố".
Mỗi khi anh không muốn nghe theo lời sắp đặt của cha, người cha liền nói "bố mẹ làm mọi thứ chỉ đều muốn tốt cho con". Điều đáng sợ hơn nữa là khi anh mắc lỗi, cha anh sẽ quỳ xuống và nói: "Con muốn bố phải sống sao đây".
Vì thế dù là học đại học hay đi làm, anh đều chọn một thành phố xa quê hương và rất ít khi về nhà. Anh cho rằng mình không có tình cảm với bố mẹ và chỉ có tâm lý trả nợ.
Mong muốn lớn nhất của anh là trả lại số tiền cha mẹ đã bỏ ra để nuôi nấng mình càng sớm càng tốt, để bản thân có thể sống được cuộc đời như ý muốn.
Nhà tâm lý học Li Xue (Trung Quốc) cho biết: "Nếu cha mẹ phàn nàn với con cái rằng, cha đã hi sinh cả cuộc đời cho con, thì hàm ý là cả đời cha mẹ chưa bao giờ yêu con".
Khi cha mẹ bán công sức của mình cho con cái, thực chất họ đang biến tình yêu thành một giao dịch có "mức giá rõ ràng". Những đứa trẻ bị buộc phải trở thành "kẻ vỡ nợ" sẽ dành cả đời để trả ơn hoặc oán giận cha mẹ suốt đời. Cảm giác mắc nợ ở một mức độ nào đó chắc chắn sẽ chuyển thành tức giận.
Có một điều những người cha mẹ kiểu này không hiểu được là con cái không hề muốn cha mẹ phải hi sinh mọi thứ cho mình. Thực ra điều con cái muốn nhất là thấy cha mẹ mình vui vẻ.
Nếu trên bàn ăn chỉ có một chiếc đùi gà và cha mẹ muốn ăn thì có thể ăn. Nếu bạn cảm thấy việc nhìn con ăn thú vị hơn việc tự mình ăn thì hãy để cho con ăn, đừng ép mình không ăn đùi gà rồi cảm thấy mình thật vĩ đại và đã hi sinh quá nhiều cho con cái.
Nếu cha mẹ không có nghĩa vụ hy sinh, con cái sẽ không có cảm giác mắc nợ. Chỉ khi cha mẹ và con cái ở trạng thái thoải mái, mối quan hệ 2 bên mới gần gũi và thân thiết.