Nhớ!
Ngày tôi chập chững, chị đã lên mười. Chiều chiều chị cõng tôi ra ngõ, ngóng mẹ về trên những con đường xa. Con bé ngày ấy cứ lẽo đẽo theo chân chị suốt con đường dài dọc bờ kênh có dòng nước mát xanh.
Ngôi nhà nhỏ bên vườn ai đang trùm lên tiếng em thơ gọi chị, gió bâng khuâng đồng, ngóng chờ mẹ về trên cánh đồng xa gió lộng. Tiếng tia chớp hằn in những dấu chân già nua của mẹ như ngọn đèn chai nhỏ dầu sắp cạn, báo hiệu cho cuộc đi dài bất tận dưới mưa.
Phận mồ côi giữa dòng đời cô quạnh, chị ru em điệu ru không lời, dỗ dành em ngủ bằng những lời ru mà mẹ thường hay hát. Lớn hơn chút rồi, tối đến, nó vẫn thích nằm im trên chiếc chõng tre để lắng nghe chị hát. Cứ thế, nó chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay. Và trong mơ, nó thường khao khát vành nôi nghe khúc hát Mẹ hiền, trút bỏ hết ưu phiền, bên cuộc sống triền miên đầy bão tố.
Thương!
Những đứa trẻ lang thang, những bước chân nhỏ bé, thèm những bữa cơm gia đình, dịu dàng lời hát ru từ mẹ, khi tất cả chỉ là những kí ức mơ hồ, xa xôi, thèm được cất tiếng gọi mẹ, gọi cha trong nước mắt bên những con phố phồn hoa, đô hội.
Những đứa trẻ lang thang trên con đường đầy nắng, với ánh mắt buồn bã nhìn những gia đình hạnh phúc từ xa, nơi mà họ chưa bao giờ có cơ hội được gọi là “nhà”. Khát khao bữa cơm ấm áp, thèm lắm những chiếc áo đẹp từ mái ấm gia đình, quanh bếp lửa hồng trong những đêm đông buốt giá. Bước chân nhỏ in đậm bóng đêm, từng bước mòn, chất chồng trong sâu thẳm tâm hồn, xa vời những ước mơ, những lời ru êm dịu.
Có tiếng ru nghe sao lạc lõng giữa phố chiều lao xao: “Ầu ơ, có con chim đa đa nó đậu cành đa. Sao không lấy chồng gần mà đi lấy chồng xa. Có con chim đa đa hát lời nỉ non, sao em nỡ lấy chồng từ khi thuở còn xanh. Để con chim đa đa ngậm ngùi đành bay xa”.
Dừng chân bất chợt, mà lắng nghe, mà xao xuyến, mà bồi hồi tiếng ru của một thời để nhớ. Người con gái ngày xưa ấy, nửa ru bé ngủ, nửa lay gọi lòng.
Bất chợt. Lặng lòng.
Thôi, em đừng ru nữa một mùa hoa, để tôi ru khẽ, ru thầm cùng em.