Năm Thương lên lớp 4, sau buổi học cô bé bị bạn bè trêu chọc là đứa trẻ không cha và được nhặt từ hố rác. Oà khóc chạy về nhà, cô bé liền hỏi mẹ: “Người ta nói con là con rơi, không cha… có phải không mẹ?”. Câu hỏi của đứa trẻ ngây thơ khiến người mẹ chạnh lòng, thương cho số phận bất hạnh của cô con gái nhỏ. Thời gian đầu sợ con buồn nên bà Thảo giấu, bảo cha đi làm ăn xa. Thế nhưng qua thời gian dài, biết chẳng thể giấu con mãi nên người phụ nữ đành nói sự thật. Hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc cả đêm.
Có lẽ thấu hiểu được sự vất vả của mẹ, từ nhỏ Thương đã biết phụ giúp công việc gia đình và đi làm thuê. Khi được 7 tuổi, vào vụ mùa Thương lại xin đi mót cà phê, có khi là nhặt phân bò để bán. Mỗi ngày Thương kiếm được khoảng 20.000 đồng, số tiền tuy chẳng nhiều nhưng em luôn đưa về cho mẹ để mua thuốc chữa bệnh. Lâu lâu, Thương lại cùng chúng bạn đi bắt cua, cá suối để cải thiện bữa ăn…
Khi cha mất, ngoài con bò để lại, bà Thảo còn được cho một mảnh đất nhỏ. Thế nhưng, chẳng có tiền nên hai mẹ con bà Thảo ở nhờ nhà mẹ ruột và vợ chồng em gái. 6 người trong gia đình chen chúc trong căn nhà nhỏ cuối thôn suốt mấy năm qua.
“Mình ước có sức khỏe để làm lụng kiếm tiền dựng một căn nhà nhỏ cho hai mẹ con che mưa, che nắng. Thế nhưng, mơ ước này có lẽ chẳng bao giờ thành hiện thực. Vì giờ đây, hai mẹ con đau ốm triền miên. Số tiền đi làm thuê kiếm được cũng chẳng đủ ăn uống, thuốc men và lo cho con học tập...”, bà Thảo bỏ lửng câu.
Còn Thương, nói về ước mơ của mình, cô bé lặng một hồi rồi thỏ thẻ: “Con mong mẹ sẽ luôn khỏe mạnh. Bản thân con thì hy vọng mình tiếp tục được đến trường…”.
Ông Trần Văn Tâm, Phó Chủ tịch UBND xã Đăk La, cho biết, mặc dù thường xuyên đau ốm, hoàn cảnh còn nhiều thiếu thốn nhưng bà Y Thảo đã nhận nuôi và lo cho cháu Y Thương ăn học suốt 12 năm nay. Thấu hiểu được sự khó khăn của hai mẹ con, chính quyền địa phương luôn động viên, quan tâm và giới thiệu để các mạnh thường hỗ trợ giúp cho cuộc sống gia đình bớt vất vả hơn.
Theo ông Tâm, việc làm của bà Y Thảo hết sức ý nghĩa, đây là hành động đẹp, nhân văn và đáng được tuyên dương.