Lâu đài Hartheim. Ảnh: Times of Israel
Lâu đài Hartheim nằm không xa thành phố Linz (Áo), nơi Hitler lớn lên. Vị trí xa khu dân cư và việc lâu đài bị bỏ hoang được cho là lý do khiến nơi đây bị biến thành một trong 6 trung tâm "trợ tử" của Đức Quốc xã.
Ngay sau khi lâu đài bị bỏ hoang vào tháng 3/1940, Đức Quốc xã đã sửa đổi và lắp đặt các trang thiết bị "trợ tử.
Theo trang D-Day, các vụ "trợ tử" tại lâu đài Hartheim bắt đầu vào tháng 5/1940 với khí độc carbon monoxide (CO). Các buồng khí độc tại lâu đài Hartheim được ngụy trang thành phòng tắm, trong khi các phòng khác dùng cho việc giết chóc và thiêu xác nằm ở tầng trệt của lâu đài.
Các phòng được sắp xếp theo thứ tự của quá trình tiếp nhận và “trợ tử” cho nạn nhân. Sau khi xe bus đến bãi đậu xe của lâu đài, các nạn nhân sẽ được đưa đến một căn phòng bên trong lâu đài. Tại đây, toàn bộ đồ đạc, tài sản và quần áo cá nhân sẽ bị tịch thu.
Tiếp đó, các nạn nhân được đưa đến nơi gọi là phòng tiếp nhận. Tại đây, các bác sĩ sẽ trực tiếp "khám" cho họ. Với lý do làm sạch cơ thể, các nạn nhân được đưa đến buồng khí độc (vốn được ngụy trang là nhà tắm).
Theo quy định, giám đốc y tế Rudolf Lonauer hoặc phó giám đốc y tế Georg Renno sẽ bơm khí CO vào các buồng. Một phòng liền kề được sử dụng làm "nhà xác" tạm thời.
Cuối dãy phòng là lò hỏa táng. Các tầng khác của lâu đài Hartheim là nơi đặt văn phòng hoặc chỗ ở của các thành viên chương trình Aktion T4.
Theo Times Of Israel, tại lâu đài Hartheim, có 18.000 người bị sát hại "theo danh sách" trong chương trình "trợ tử", trong khi đó, có thêm 12.000 nạn nhân khác bị sát hại tại đây bất chấp lệnh dừng chương trình vào năm 1941.
Trong những năm đầu của chương trình Aktion T4, hầu hết nạn nhân là trẻ em. Một số do bố mẹ tự nguyện giao nộp. Sau đó, chương trình "trợ tử" của Đức Quốc xã mở rộng phạm vi, hướng đến đối tượng người lớn bị khuyết tật không thể tự chăm sóc.
Một "đơn vị vận chuyển bệnh nhân từ thiện" được Đức Quốc xã thành lập để chuyển các nạn nhân từ trại tị nạn tới 6 trung tâm "trợ tử" của chương trình Aktion T4, trong đó có lâu đài Hartheim. Các y tá có rất nhiều thuốc an thần để "đối phó" với các nạn nhân bị kích động trên những chuyến xe bus tới các trung tâm này.
Một chiếc xe bus chở các nạn nhân của chương trình "trợ tử" không tự nguyện ở Đức. Ảnh: Times of Israel
Tới năm 1940, chương trình Aktion T4 bị phát hiện. Gia đình của các nạn nhân đều rơi vào tình cảnh giống nhau: con của họ hoặc người thân bị khuyết tật được chở trên những chiếc xe bus từ thiện tới một địa điểm nào đó.
Sau đó, gia đình nhận được một vài lá thư nếu bệnh nhân có thể viết được nhưng không biết chính xác người thân họ ở đâu. Cuối cùng, có một thông báo rằng người thân của họ đã chết do bệnh sởi nên cần phải hỏa táng để ngăn lây lan.
Khi mối nghi của người dân tăng cao, những lãnh đạo Công giáo, vốn không ưa Đức Quốc xã, bắt đầu dấy lên cuộc phản kháng quyết liệt với chương trình Aktion T4, thu hút sự chú ý của người dân. Báo chí nước ngoài thậm chí còn gay gắt hơn về chương trình "trợ tử".
Để xoa dịu dư luận, Hitler đồng ý kết thúc chương trình vào tháng 8/1941. Tới thời điểm đó, có khoảng 230.000 - 300.000 người là nạn nhân của chương trình Aktion T4. Hầu hết họ là người Đức hoặc người Áo và gần một nửa là trẻ em, theo trang News.com.au.
Dẫu vậy, lâu đài Hartheim vẫn hoạt động tới năm 1944. Lần xả khí độc cuối cùng diễn ra vào ngày 11/12/1944. Sau đó, các tù nhân từ trại tập trung Mauthausen được đưa tới để tháo dỡ các buồng khí độc.
Hậu chiến tranh, lâu đài chuyển đổi thành nơi ở và bảo tàng.
---------------
Được Đức Quốc xã mệnh danh là “máy nghiền xương”, Mauthausen là trại tập trung đi dễ khó về với các tù nhân của Đức Quốc xã trong Thế chiến II. Tại đây, các tù nhân mà Hitler cho là "cứng đầu nhất" phải nếm trải mùi vị của "Bậc thang tử thần" - một hình phạt rất đáng sợ. Nhưng đó chưa phải là tất cả những thứ hãi hùng chờ đợi tù nhân ở Mauthausen. Bài kỳ tới đăng lúc 19h ngày 4/9 sẽ viết về những điều đã diễn ra ở trại tập trung này. Mời độc giả đón đọc.
XEM THÊM CÁC KỲ
1