Dù là người thân, bạn bè, đồng nghiệp hay hàng xóm, hễ có dịp là tôi lại vô tình nhắc đến việc con trai tôi học giỏi, thông minh và có triển vọng như thế nào. Tôi khoe con có thể đến Bắc Kinh hoặc Thương Hải để học đại học.
Tôi nghĩ bằng cách này có thể khiến người khác ghen tị, ngưỡng mộ và khen ngợi hai mẹ con tôi, đồng thời nó cũng thỏa mãn lòng tự cao tự đại của tôi. Tôi nghĩ đó là điều bình thường và là một người mẹ, tôi chỉ muốn mọi người biết con trai tôi tuyệt vời như thế nào.
Nhưng tôi không ngờ, việc làm đó đã khơi dậy sự oán giận của mọi người.
Có lẽ tôi đã không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Xung quanh tôi, nhiều người cũng có con thi đại học nhưng điểm số không được như ý. Một số thậm chí không đủ điểm để vào đại học. Họ đã rất lạc lõng, buồn bã và hẳn đã rất khó chịu khi nghe tôi khoe khoang về việc con trai tôi giỏi như thế nào.
Họ cảm thấy rằng tôi đang cố tình thể hiện, kích thích họ, thể hiện cảm giác vượt trội của tôi và coi thường họ.
Cuối cùng, tại một bữa tiệc với họ hàng, tôi đã nhận ra sai lầm của mình. Hôm đó là sinh nhật của em gái tôi và em ấy đã mời gia đình chúng tôi cùng một số họ hàng khác đến nhà ăn tối. Vốn dĩ tôi muốn nhân cơ hội này khoe kết quả thi đại học của con trai một lần nữa và khiến tất cả phải ghen tị. Nhưng điều tôi không ngờ là thái độ của họ đối với tôi và con trai rất lạnh lùng, chiếu lệ. Thay vì dành cho chúng tôi những lời chúc mừng, khen ngợi, họ lại nói những lời mỉa mai, chế giễu.
Chẳng hạn, một người họ hàng nói: "Ồ, con trai của chị rất tốt. Người bình thường làm sao có thể so sánh được? Sau này đừng coi thường chúng tôi nhé"; "Con thông minh như thế thì sau này nhớ phải hiếu thảo, đừng quên công ơn sinh thành của cha mẹ nhé. Đừng giống nhiều người, vừa vào đại học đã quên hết cha mẹ, gia đình";....
Sau khi nghe những lời này, tôi cảm thấy rất khó chịu và xấu hổ. Cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh vào người, toàn thân lạnh cóng. Tôi chỉ ước có một cái lỗ dưới đất để chui xuống. Dường như mọi người đang cô lập và tẩy chay tôi.
Tôi hiểu vì sao mọi người lại làm thế, bởi vì đã khoe khoang, coi thường và không quan tâm đến cảm xúc của họ. Cuối cùng tôi đã nhận ra sai lầm của bản thân cũng như chân lý: Khi tự hào không khoe khoang, khi thất vọng không nói vòng vo.
Khi về đến nhà, tôi nói với con rằng: "Mẹ đã sai, mẹ đã làm con xấu hổ. Thành tích của con là do chính sự nỗ lực của con, không phải công lao của mẹ, chứ đừng nói là thứ vốn liếng để mẹ đem ra khoe khoang.
Mẹ không nên khoe khoang và so sánh thành tích của con. Mẹ nên tôn trọng sự lựa chọn và mong muốn của con, hỗ trợ con tiếp tục học tập chăm chỉ. Mẹ mong con sau này đừng như mẹ, có thành tích nhỏ là chạy đi khoe với người khác".
Nói xong những lời này, trong lòng tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Cuộc đời luôn có những lúc thăng trầm, chúng ta nên có một tâm hồn thanh thản, đừng vì thành công nhất thời mà tự cao tự đại, và cũng đừng vì thất bại nhất thời mà nản lòng. Khiêm tốn làm cho con người tiến bộ, còn kiêu ngạo làm cho con người trì trệ.
Chúng ta nên học cách khiêm tốn để được người khác tôn trọng và yêu mến! Đó là những gì tôi đã học được.