![]() |
Ảnh minh họa: ITN. |
Nghịch cảnh khi thằng sở khanh bỏ rơi chị trong nỗi cô đơn và tận cùng khốn khổ. Chị đau khổ và bất lực trước sự tàn nhẫn của số phận. Khi biết chị có thai, mẹ chị thương con, lặng thầm nuốt nước mắt. Bố chị ra sức ngăn cản, coi chị là người đàn bà hư hỏng, kẻ lạc loài, đốn mạt, không chấp nhận một thành viên gia đình không chồng mà chửa. Tủi nhục, chị nuốt nước mắt vào trong.
Mẹ chồng, người phụ nữ lạnh lùng, độc đoán, bà ta thường xuyên kiếm cớ, chị im lặng. Im lặng cũng chẳng đặng. Ngày tháng nặng nề trôi đi, bà càng có cớ để đay nghiến, nói gần nói xa chuyện chồng chị là con một sau này phải có người hương hỏa. Bà cũng ám chỉ chuyện đã chấp nhận một kẻ thân phận thấp hèn như chị về nhà này, nhưng không thể chấp nhận chuyện chị vô sinh.
Chị muốn thuốc thang chạy chữa, cầu khẩn tứ phương mong có mụn con cho khỏa lấp mong mỏi phận đàn bà, như bù đắp phần còn thiếu cái nhìn định kiến nơi cái bến quê nghèo, nhưng anh bỏ chị mà đi. Chị còn một thân một mình. Chị muốn chết. Nhưng chị sống để mà cốt trả cho xong cái ơn bố mẹ chị đã sinh ra chị. Chị đau đớn như đứt từng khúc ruột. Từ đó, chị không yêu ai nữa. Chị nương theo sự sắp đặt của số phận. Cứ thế, dòng đời xô đẩy, chị phiêu dạt đến nơi mà chốn người lành cho là nhơ nhớp, nơi ẩn dật của những kẻ ăn sương.
***
Dưới bến sông, tiếng khóc như ngày một to hơn, não nề, như xé nát không gian tĩnh lặng chiều bến vắng, át đi cả tiếng chuông chùa phía xa xa bên kia triền sông. Tiếng khóc rõ hình hài như những dòng nước mắt của đám mây trôi trên bầu trời, như cảm xúc không lời, chất chồng trong không gian đầy u tịch.
Giờ chị cũng biết đi đâu, về đâu, khi bóng chiều buông nhạt nhòa. Chị thèm lắm một mái nhà, một tiếng trẻ. Nhỏ thôi, nhưng không nhơ nhớp, ồn ào nơi phố thị đèn màu. Chị cũng chẳng buồn lên bờ, nơi ấy chẳng còn chỗ cho chị nữa rồi. Bất giác, chị quay đầu trở lại.
Sóng vỗ, chiếc thuyền khẽ tròng trành. Đôi chiếc thuyền mạn vỗ sóng lượt vội, hắt nhẹ những tia sáng mờ nhạt từ ngọn đèn gió xuống lòng sông, làm sóng sánh những con sóng bàng bạc. Thằng bé rướn vội đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn chị như cầu khẩn, như van xin.
Không kìm nén được những cảm xúc khát khao cuồn cuộn, chị lao tới, ôm ghì thằng bé vào lòng, dụi dụi đầu vào nó mà hít, mà hà, mà cảm nhận, mà khát khao được làm vợ, làm mẹ càng lúc càng mãnh liệt, khó kìm nén. Chị khóc tức tưởi, hai dòng nước mắt lăn tràn xuống đôi môi sưng vếu, xanh rờn với vết thương còn chưa liền sẹo. Ngực chị đau nhói, đôi môi run run, lập bập, chị giang rộng hai cánh tay hướng về phía thằng bé tật nguyện với ánh nhìn như cầu khẩn, như van lơn.
Dưới manh chiếu cũ nơi góc mạn thuyền lạnh ngắt, thằng bé mắt ngơ dại, hai tay quơ quào không thôi bíu lấy chân chị, đôi mắt mở to như van xin, cầu khẩn. Nghe tiếng chân chị, nó ngưng khóc, dác đôi mắt nhìn quanh. Chắc nó cũng cảm nhận hơi ấm, nó cũng khát khao, ước vọng như bản năng sinh tồn của con người.
Và như một phản xạ hết sức tự nhiên, thằng bé cũng rưng rưng lệ, nhào vào vòng tay người thiếu phụ. Dường như họ nhận ra ở nhau những nét gì đó quen thuộc, ấm áp, hẹn gặp nhau như một kiếp nhân sinh nào đó giữa hai thân phận lỗi của tạo hoá và lỗi của dòng đời xô đẩy.
Thằng bé quấn quýt ôm lấy chân chị. Chị run run, ôm siết thằng bé vào trong lòng, cảm nhận hơi ấm của nó truyền qua. Giữa cuộc đời còn điều đau khổ, ông trời lại không nỡ ban cho chị được làm mẹ, được có mái ấm gia đình, dù nhỏ nhoi, quẩn quanh trên bến dưới thuyền nơi khúc sông nghèo cô quạnh, đìu hiu.
Chị thương mình, thương thằng bé sinh ra chưa trọn vẹn được làm người, chưa được một lần cảm nhận rõ hình hài của mẹ, mở mắt chào đời đã vướng phải cảnh tai ương. Tay ôm thằng bé, miệng khẽ à ơi những điệu ru ngày nào, cả trong mơ chị cũng còn ru, cho dù những năm tháng nơi phố thị phồn hoa, trong những đêm tủi hờn, cơ cực.
Trời tím dần, ông lảo đảo bước vội về phía con thuyền mạn, nơi ông coi đó là nhà, sửng sốt khi nhận ra thằng bé nằm gọn trong vòng tay của người đàn bà xa lạ, dịu dàng mân mê đôi bàn tay nhỏ xíu. Tim ông thắt lại. Từ sâu thẳm, ông nhận ra tim mình đang còn đôi chút máu màu đỏ.
- Thằng bé khóc nhiều quá. Xin anh cho tôi ở lại, xin anh cho tôi được ôm lấy cháu, chút thôi, rồi tôi sẽ đi ngay.
- Thằng bé khóc như vậy đã bao đêm, cô ở lại đây làm chi, khi hai thân phận nhơ nhuốc lại làm khổ nhau thêm. Mà cô còn chỗ nào để đi nữa đâu! Thế thì cứ ở lại đi.
Lần đầu tiên sau bao năm cô đơn dưới bến thuyền, đêm nay ông không uống rượu. Đêm ấy, trên thuyền, dưới thuyền sóng cũng đang tròng trành giữa không gian vắng vẻ, nơi cuộc sống trôi qua như dòng nước bên dưới con thuyền, lặng lẽ, êm đềm.