“Đúng vậy, morphine được đặt theo tên của Morpheus, con trai của Hypnos, vị thần của giấc ngủ”. “Vâng, công việc này rất mệt mỏi”. Em bật cười sảng khoái khi hỏi làm thế nào để nhận ra bác sĩ gây mê và tôi trả lời: “Đó là người luôn thức bên cạnh người đang ngủ”.
Sau đó, chúng tôi đi bộ trên Đại lộ Saint-Germain và đến Boul’Mich về phía vườn Luxembourg. Dưới tia nắng Hè, chúng tôi dạo dọc theo những con đường rợp hoa rực rỡ suốt mùa Hè năm đó trong sắc đỏ với hoa Salvia, thược dược, thu hải đường, cúc ngũ sắc hay phong lữ.
Chúng tôi dừng lại đây đó, cúi chào những bức tượng của các nữ hoàng vĩ đại trước khi ngồi xuống chiếc ghế nổi tiếng - biểu tượng thực sự của Luco, trước hồ bơi hình bát giác nơi nhiều chú bé đang thả chiếc thuyền nhỏ của mình. Chúng tôi ở lại trò chuyện một lúc.
Ảnh minh họa: ITN |
Em muốn biết mọi thứ về tôi và tôi thích điều đó. Gió thổi tung vài sợi tóc của em. Vẻ ngoài, giọng nói và bàn tay của em trong tầm tay của tôi thật hấp dẫn. Tôi giữ chặt em trong đôi mắt của mình và tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc thuần khiết này. Rồi đột nhiên em nhìn đồng hồ.
Em phải trở về và sắp xếp vali. Em khởi hành đến Rome rồi đến Milan trong vài tuần vào rạng sáng hôm sau. Tôi nghĩ em đã nhìn thấy sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt tôi. Trước khi rời đi, chúng tôi dừng lại ở đài phun nước Medici, một trong những nơi lãng mạn nhất trong khu vườn. Trong lúc ngắm nhìn bức tượng “Galathée dans les bras d’Acis”, chúng tôi hứa sẽ gặp lại nhau và trao đổi địa chỉ.
Tôi nhớ rất rõ ngày hôm đó...
Sau Rome và Milan, em lại đến Vienna rồi Madrid. Em giải thích với tôi, công việc hướng dẫn viên luôn đòi hỏi sự sẵn sàng cao độ.
Do hoàn cảnh, mối quan hệ của chúng tôi tiếp tục thông qua thư từ, liên lạc thường xuyên qua email. Em kể cho tôi nghe về những chuyến đi, khách du lịch của em.
Tôi trở nên am hiểu về các di tích La Mã mà tôi có thể khám phá đặt trên bản đồ những thành phố vĩnh cửu: Đấu trường La Mã, Vương cung Thánh đường Thánh Phêrô, Nhà nguyện Sistine, điện Pantheon, Công trường La Mã, Quảng trường Tây Ban Nha Seville...
Bây giờ, tôi đã biết phải đi đâu để nếm món gelatti ngon nhất khi lưu tọa độ của Gioletti - tiệm kem lâu đời nhất ở La Mã vào điện thoại của mình. Tôi mơ được tắm trong đài phun nước Trevi, leo lên Duomo ở Milan, nhấm nháp một ly ristretto khi rời khỏi Scala hay Bảo tàng Leonardo da Vinci và dùng thẻ tín dụng để mua sắm tại các cửa hàng thời trang.
Em có cách khiến tôi như được sống bên cạnh em, bất chấp khoảng cách. Những dòng thư giống như em, ẩn chứa sự thông minh và hóm hỉnh. Tôi tưởng tượng mình đang nghe thấy em nói chuyện. Ngòi bút của em làm tôi say mê.
Còn tôi, tôi kể về những cuốn sách tôi đọc, những bộ phim tôi xem, những dự định của tôi. Một ngày nọ, tôi viết rất dài về Toulouse, thành phố màu hồng và tự hỏi liệu em đã đến đây chưa hay chỉ biết qua lời kể của tôi.
Tôi muốn đưa em đi du thuyền trên kênh Canal du Midi, đi dạo dọc bờ sông Garonne hay dưới mái vòm của tu viện Jacobin; đưa em đi ngắm nhìn Saint - Pierre, đến những quán bar thời thượng hay dùng bữa tối tại một tu viện cũ. Việc viết thư đã trở thành cầu nối giữa hai chúng ta.
Rất lâu sau, trong thời gian em ở Vienna, mọi chuyện mới có tiến triển. Chúng tôi trở nên gần gũi hơn khi tần suất gửi email tăng dần từng ngày, đôi khi cả SMS. Cảm xúc được gửi gắm qua những dòng thư và đôi khi chúng trở thành những lá thư tình.
Từ những dòng thư, chúng tôi mơ về những chuyến xe ngựa lãng mạn, những bữa tối dưới ánh nến trên tầng bảy của khách sạn Grand; tưởng tượng về những điệu valse bên bờ sông Danube lơ đãng hay về những nụ hôn nghịch ngợm lúc rời Cung điện Belvedere sau khi tham quan triển lãm của Klimt và thậm chí là cả những bữa tiệc socola, buổi mát-xa đôi với bơ cacao và dầu hạnh nhân ngọt ngào.
Khi tôi cân nhắc việc đặt chuyến bay đầu tiên cùng em đến đó thì em thông báo sẽ sớm khởi hành về Pháp và đến các lâu đài ở Loire. Tôi hỏi thông tin, em cho tôi biết lịch trình chuyến đi, cả tên khách sạn nơi em ở. Tất cả những gì tôi phải làm là đặt phòng ở Vinci Loire Valley. Tôi chợt lo lắng với quyết định đột ngột này, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?
Tôi gần như không có cơ hội để nghĩ về điều đó. Đại dịch bùng phát, lệnh cấm nghiêm ngặt về di chuyển đã làm hỏng kế hoạch của tôi. Em ở lại Paris. Tôi không thể rời Toulouse, trực ở bệnh viện một thời gian dài, có những ngày vất vả làm cả ca đêm. Trong các đơn vị chăm sóc đặc biệt, chúng tôi ở tuyến đầu điều trị cho bệnh nhân.
Minh họa/INT |
Buộc phải sống với những gì có trước mắt, đối mặt với những khó khăn chất chồng vì thiếu thiết bị, thiếu nhân viên và thiếu giường bệnh. Tỷ lệ tử vong gia tăng nhanh chóng, không ai biết đại dịch sẽ đưa chúng ta đến đâu. Nhân loại đã trải qua thời kì đầy thử thách và khó khăn không thể tưởng tượng với cảm giác bất lực và nỗi sợ dịch bệnh lây nhiễm cho bản thân và những người thân yêu.
Chưa bao giờ đầu Xuân lại gần với cuối Thu đến vậy như khi sắc xám xịt của đầu Đông tràn về. Dù thiên nhiên đã thức giấc nhưng mọi vật đều buồn bã. Những bông hoa đầu tiên, thường báo hiệu cho ngày thanh bình, nay nhuốm màu u sầu.
Các doanh nghiệp dần đóng cửa. Đường phố vắng tanh. Những khuôn mặt ẩn sau chiếc khẩu trang chống dịch. Cảnh sát tuần tra trên đường phố khiến chúng ta nghi ngờ mình có lấy đúng thẻ và có vượt quá thời gian di chuyển không. Không khí u ám ngự trị khắp nơi.
Sự cô đơn xâm chiếm những người độc thân hay những người xa nhà vì công việc không thể về đoàn tụ cùng gia đình trong vài ngày, vài tuần. Tôi cũng thường xuyên phải ngủ ở bệnh viện, tôi cảm thấy cô đơn như chú chó đi lạc.
Vì không có thời gian nên những tin nhắn ngắn gọn dần thay thế những email dài của tôi. Nhưng em lại tỏ ra hờ hững, thậm chí là xa cách. Những email dần hiếm hoi và rồi một ngày, không có gì nữa... Ngay cả trên điện thoại em cũng không trả lời. Tôi đoán em đã chuyển đi. Tôi nghĩ, ngoài việc xa cách khiến chúng tôi gặp nhau khó khăn, em cũng biết chúng tôi có những mục tiêu không thể hòa hợp.
Thật khó để tiếp nhận chuyện này, chấp nhận ý nghĩ có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại em. Thời gian trôi qua, khoảng thời gian tưởng như vô tận, vĩnh hằng quét sạch suy nghĩ của tôi, xua đuổi bóng ma ngày đêm, khi đọc lại câu chuyện này trong bóng tối. Tôi sống trong đại dương đau thương, trong lòng là khoảng trống mênh mông không gì có thể lấp đầy.
Và sau đó là cuộc gặp cuối cùng tại Bảo tàng Vasa ở Stockholm. Em đang trong vòng tay của một người đàn ông. Người đàn ông mà em đã trao nụ cười rạng rỡ và người đó dường như gây ấn tượng với em hơn cả con tàu tráng lệ của thế kỷ 17, tàu chiến lớn nhất thời bấy giờ, niềm tự hào của vua Gustav Adolph, bị chìm trong cảng ngay chuyến hành trình đầu tiên vào năm 1628.
Khi nhận ra tôi, em đỏ mặt. Tối hôm đó, em gửi cho tôi một tin nhắn, kiểu tin nhắn đã khiến em khóc rất nhiều năm trước và gợi ý rằng tôi hãy quên em đi: “Cuộc đời tôi đã thay đổi. Hãy chăm sóc bản thân, hãy hạnh phúc. Anh xứng đáng được như vậy. Trân trọng”. Em phải mất bao nhiêu thời gian để quên đi? Tôi không hiểu!
Tôi nhớ rất rõ những ngày đó... Và em còn nhớ không?
Tháng 9 năm 2023.
Ngọc Anh (Dịch từ tiếng Pháp)