Truyện ngắn Núi đội Mặt trời

01/04/2024, 13:25
Theo dõi Giáo dục Thủ đô trên

Trong hơi sương, A Tủa đi như chạy. Trong lòng bao cảm xúc đan cài: Háo hức, hồi hộp, lo âu, vui sướng, hi vọng…

- Chao xìn giao cố.

- Cô không biết tiếng Mông đâu. – Cô giáo trả lời thành thật.

- Tiếng Kinh đó cô. Nghĩa là “Xin chào cô giáo”. - A Tủa vừa nói vừa cười vẻ đắc ý.

Chà, người ta cứ bảo học sinh vùng cao ít nói và lành như đất. Cậu choắt này khiến cô giáo mới quá đỗi ngỡ ngàng. Cô hỏi đồng nghiệp thì được biết A Tủa tuy nhỏ nhưng học và múa khèn giỏi nhất trường. Đây này, ảnh Tủa nhận giấy khen năm học trước. Đây này, video Tủa múa khèn bài “Xuân về trên bản Mông”. Cô chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. A Tủa nhảy đưa chân, quay đổi chỗ, quay tại chỗ, lăn nghiêng, lăn ngửa, múa ngồi xổm, đi tiến, đi lùi, chân này chạm gót chân kia, tay kia vỗ vào chân này… Đoạn kết, A Tủa khom lưng nhảy, hất gót chuyển động trên vòng quay lớn rồi thu hẹp dần theo hình xoắn ốc… Rất tài hoa, nghệ sĩ. Những tiếng vỗ tay ròn rã vang lên. Bài múa khèn của A Tủa làm cho người ta như thấy cả bầu trời xuân Tây Bắc. Từng vạt hoa đào làm hồng má núi. Từng triền hoa mận làm trắng chân rừng. Và nữa, những lộc biếc chồi non căng tràn nhựa sống… Cô chủ nhiệm vẫn giữ nụ cười trên môi khi video chạy đến đoạn cuối cùng.

Một năm học đồng hành, cô và A Tủa cùng giúp nhau rất nhiều. Khi cô ốm, A Tủa thay cô quán xuyến mọi việc ở lớp. Khi A Tủa muốn hỏi bài, cô nhiệt tình giảng giải. Vậy mà A Tủa lại nghỉ học ngay những ngày đầu lớp Chín. Cô đến nhà vận động mới biết A Tủa làm dưới xuôi tuốt luốt từ dạo hè. A Tủa là thế, quyết làm gì thì không ai cản được. Cô viết một lá thư rồi nhờ A Cua chuyển giúp khi A Tủa về.

A Cua cùng bản với A Tủa. Là bạn thân nhưng trái tính, trái nết. Lần nào A Cua lên bảng cũng ngoái nhìn A Tủa cầu cứu. Một lần, A Tủa đang quay sang thằng bên cạnh nói khẽ:

- Mày vừa hỏi gì tao?

Thì A Cua liền lặp lại y chang bằng cái giọng choang choang ếch ộp:

- Mày vừa hỏi gì tao?

Éo le ở chỗ, A Tủa nói câu đó với thằng bên cạnh, còn A Cua lại nói với… cô giáo. Thế là… Thế là…

- Thia (Khiav) – A Tủa hốt hoảng nói tiếng Mông.

Cơn lôi đình của cô giáo ập gần đến đích. Ba chân bốn cẳng, A Cua phi khỏi lớp như một con ngựa khi thằng bạn mách nước “chạy”. Kịp thoát thân trong gang tấc, nó đứng ôm ngực thở ở gốc ban cuối dãy lớp học. Thật là một phen kinh hồn bạt vía.

Tan trường, nó trả ơn A Tủa bằng một cú đấm vì đã không tập trung nhắc bài cho nó. Cô giáo bảo: Chậm tiến có thể chấp nhận, vô lễ thì quyết không tha. Cái câu mà A Cua lỡ mồm ấy không vô lễ thì là cái gì? A Cua khóc lóc, bắt vạ A Tủa. A Tủa đợi bạn nguôi ngoai thì dắt lại phòng cô ở khu tập thể. Hai thằng lí nhí phân trần, xin lỗi, hứa hẹn… nhiều thật nhiều, dài thật dài… Cô giáo thương tình tha bổng. Hai thằng tung tăng về.

Giờ đây, A Cua học xong lớp Chín, A Tủa mới bắt đầu. Không cùng lớp nhưng tình bạn vẫn như cá với suối.

Kỉ niệm về cô về bạn càng khiến A Tủa mong trời chóng sáng. A Tủa vẫn chưa ngủ được. A Tủa lại mở thư của cô giáo ra đọc: “Không quan trọng việc đi chậm thế nào trên con đường học tập, miễn là Tủa đừng bao giờ dừng lại, đừng bao giờ bỏ học. Khó khăn rồi sẽ qua đi. Giống như cơn mưa ngoài cửa sổ, tầm tã cỡ nào rồi cũng mây tạnh trời quang, lấp lánh cầu vồng. Cô đợi ngày A Tủa về trường tiếp tục hành trình về đích”.

Cô chủ nhiệm luôn dành cho Tủa sự quan tâm, động viên như thế. Ngày mai, Tủa được gặp lại cô rồi. Chắc cô sẽ rất vui. Mẹ Tủa còn biết vui cơ mà. Lúc tối, từ nhà trưởng bản về, A Tủa ngồi rửa chân cho mẹ, rồi khoe:

- Mẹ, mai con đi học đấy.

Mẹ A Tủa rụt chân lại, chạy vào giường, tìm dưới gối một bọc sỏi. Với mẹ, đó là bọc bạc, bọc vàng. Mẹ không còn biết phân biệt chúng với sỏi nhưng mẹ biết đi học thì cần tiền. Mẹ trao một phần cho A Tủa, một phần để chữa bệnh cho bố. Thì ra, người mẹ ở tình cảnh nào cũng vẫn đùm bọc, che chở con. Đó là tình yêu thương cao cả và vĩ đại nhất. A Tủa cầm nắm sỏi rồi thì thầm vào tai mẹ:

- Bằng này đủ đóng học rồi, mẹ ạ.

Mẹ A Tủa cười, ngoan ngoãn nằm cạnh mấy con búp bê rơm. Bên giường kia, hai em đang say giấc. A Tủa miên man dòng kí ức, từ từ thiếp đi lúc nào chẳng biết.

Gà gáy sáng lần thứ nhất, A Tủa vùng dậy…

Trong hơi sương, A Tủa đi như chạy. Trong lòng bao cảm xúc đan cài: Háo hức, hồi hộp, lo âu, vui sướng, hi vọng… Mấy nhịp trèo đèo lội suối, dù gập ghềnh, dù quanh co, dù tít tắp… cũng chẳng làm khó được bước chân A Tủa. Kìa, ngôi trường thân quen đã hiện ra trước mặt, đúng lúc núi đội Mặt trời. Bình minh lên. Ngày mới đến. A Tủa hòa vào đám học sinh giữa sân trường với nụ cười rạng rỡ.

Theo giaoducthoidai.vn
https://giaoducthoidai.vn/truyen-ngan-nui-doi-mat-troi-post677533.html
Copy Link
https://giaoducthoidai.vn/truyen-ngan-nui-doi-mat-troi-post677533.html
Bài liên quan

(0) Bình luận
Nổi bật Giáo dục thủ đô
Đừng bỏ lỡ
Mới nhất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO
Truyện ngắn Núi đội Mặt trời