17 tuổi, tôi thành á khôi cuộc thi học sinh thanh lịch mà trường tổ chức (tôi tham gia do cả lớp đốc thúc). Không ai biết rằng mấy tháng sau, tôi đã âm thầm một mình đi khám tâm lý, kết quả là trầm cảm và rối loạn lo âu, đều ở mức độ vừa. Đó là hậu quả của áp lực học tập, tính cách cầu toàn cùng với tổn thương trong quá khứ gây ra.
Tôi bắt đầu làm bạn với rượu bia, thuốc lá từ đó, kéo dài đến nay đã 4 năm. Tôi cố gắng giấu tất cả mọi người, vẫn mang vẻ mặt hòa đồng, đẹp đẽ và tự tin trước mặt bạn bè, làm đứa con kiểu mẫu với mẹ và người lớn. Mỗi ngày, tôi phải đeo mặt nạ để sống.
Từ năm 18 tuổi, tôi cũng biết đến việc đi hộp đem. Tôi một mình, mỗi tuần đôi lần khi stress. Tôi đỗ đại học ngành mình thích với sự ủng hộ của mẹ, sau đó cùng 2 cô bạn thân thực hiện chuyến du lịch đầu tiên của 3 đứa bằng tiền nuôi ống heo chung mấy năm, coi như ăn mừng cả ba đều đỗ đại học.
Năm 19 tuổi, tôi được mẹ sang tên cho căn hộ để sống riêng và tặng một chiếc ô tô, chu cấp tiền mỗi tháng suốt những năm đại học. Dù vậy, tôi vẫn đi làm thêm, từ phục vụ, trợ giảng cho đến mẫu ảnh.
Khuya nào rỗi, mất ngủ thì tôi tìm đến rượu bia, thuốc lá, chơi piano hoặc đi lễ trực tuyến (từ năm 18 tuổi, tôi thấy mình có duyên với Công giáo và thường xuyên đi lễ nhà thờ). Cuối tuần, tôi đi lễ trực tiếp ở nhà thờ hoặc làm thiện nguyện, tụ tập bạn bè đi chơi đây đó. Tôi đi khám tâm lý đôi lần một tháng.
Bây giờ tôi chỉ muốn học xong đại học, đi du học thạc sỹ theo ý muốn của mẹ, xong về nước làm việc cho mẹ. Tôi kiên định với việc không yêu đương, không lập gia đình vì tỷ lệ ly hôn bây giờ tăng chóng mặt. Chưa kể tôi thấy thời buổi bây giờ xuất hiện nhiều vấn nạn hôn nhân, nào là ngoại tình, bạo lực gia đình hay tranh chấp tài sản.
Tôi cũng ám ảnh, mặc cảm về lai lịch của mình là có bố mẹ ly hôn, mẹ lại lăng nhăng, chắc chắn là sau này quen ai cũng bị người ta hoặc gia đình người ta khinh thường, kỳ thị. Vì vậy, tôi chọn sống độc thân cả đời để tận hưởng thú vui của bản thân, bảo vệ gia sản và ở bên cạnh chăm sóc mẹ cho đến khi mẹ sang tên công ty, gia sản qua cho tôi.
Tôi muốn cuộc sống của mình sau này chỉ xoay quanh tiền bạc, sự nghiệp, hưởng thụ, thiện nguyện, đạo Công giáo và trị liệu tâm lý. Về già, tôi sẽ vào viện dưỡng lão sống một mình qua ngày cho đến khi không còn thở.
Liệu cách sống, suy nghĩ và những quyết định của tôi cho tương lai có ổn không?
Độc giả có ý kiến chia sẻ, tử vấn xin gửi vào box bình luận bên dưới.
Nếu bạn có những khúc mắc trong cuộc sống, xin đừng ngần ngại gửi cho chúng tôi để nhận được sự sẻ chia chân thành và lời khuyên nghiêm túc của độc giả. Ý kiến xin gửi đến [email protected].