Liên nuôi mộng trở thành một bác sỹ. Từ nhỏ, em đã phải trải qua nhiều cuộc điều trị và luôn mang trong tâm hồn hình ảnh những "chiến sĩ áo trắng" điều trị, ở cạnh an ủi các bệnh nhân. Em muốn được như vậy nên quyết theo đuổi ước mơ ấy và không ngừng nỗ lực để biến câu chuyện ấy trở thành hiện thực.
Liên là con thứ 2 trong gia đình có 3 chị em. Cuộc đời của em không được ưu ái như các chị em khác. Cô bé đã chào đời vào tháng thứ 7 trong thai kỳ và phải nằm trong lồng kính tại bệnh viện trong 15 ngày đầu đời.
Bà Trịnh Thị Thảo, mẹ của Liên, nhớ những ngày đó với nỗi lo lắng không thể nào tả xiết. Khi bác sỹ thông báo con gái bị mắc hội chứng co cứng, người mẹ đau đến xé lòng. Tuy nhiên "còn nước còn tát", bác sỹ đã đề xuất một liệu pháp đầy hy vọng bằng cách cho Liên nghe nhạc cổ điển. Người mẹ đã mua hàng trăm băng và đĩa để mở cho con nghe.
Sau một thời gian, bà Thảo thấy có tiến bộ trong sự phát triển của con gái. Trí óc của Liên phát triển bình thường theo tuổi. Tuy nhiên, khi lên 3 tuổi, Liên không thể tự đi và gia đình đã đưa em đến gặp bác sỹ. Kết quả là cô bé mắc hội chứng bại não thể co cứng, một lần nữa khiến người mẹ vô cùng lo lắng và đau khổ.
Thấy con gái mắc bệnh và chồng công tác xa nhà, người mẹ ấy quyết định dạy con mọi lúc, mọi nơi. Hè đến, họ đã phải vượt hàng chục cây số để tới trung tâm trị liệu ở thành phố Thanh Hóa giúp Liên cơ hội được phục hồi.
Lương giáo viên và bộ đội của bố mẹ không đủ để chi trả cho thuốc, bấm huyệt, chỉnh hình và chăm sóc cho Liên. Tuy nhiên, mỗi khi có người nào đó mách bảo về bài thuốc Nam hoặc thực phẩm có lợi cho sức khỏe của con, bà Thảo sẽ tìm mua cho bằng được.
Không thể chấp nhận việc con gái phải sống mãi với cơ thể yếu đuối, gia đình đã tìm mọi cách để giúp em. Liên đã phải trải qua nhiều cuộc phẫu thuật nhưng vẫn không thể cầm bút hoặc tự đi lại. Tuy nhiên, mẹ Liên và gia đình không bao giờ từ bỏ hy vọng.
"Bất kể mệt mỏi, tôi không bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc. Là một người mẹ và là một người giáo viên, tôi đã nỗ lực mọi cách để cải thiện tình hình của con. Khi con gái tôi đã biết viết tên mình lúc 7 tuổi, lúc đó tôi đã trào nước mắt", bà Thảo chia sẻ về hành trình khó khăn mà họ đã đi qua.
Không chỉ có mình mẹ quyết tâm mà ngay bản thân Liên cũng chưa bao giờ bỏ cuộc. Liên vịn tường kiên trì luyện tập. Có những hôm tập bị ngã, đầu gối tứa máu, chân sưng tấy, đau điếng, song em không đầu hàng. Trời không phụ công, lên 10 tuổi, Liên biết đi dù chỉ là 3-4 bước.
Liên tâm sự, em cố gắng học để biết đọc, viết và tính toán, không phải để thay đổi số phận mà để thêm giá trị cho cuộc sống. Nhiều người đã nói rằng con gái bất hạnh như Liên không nên cố gắng theo đuổi đại học nhưng Liên đã nỗ lực và trở thành một sinh viên đại học.
"Bấy lâu nay, có 3 khoảnh khắc đặc biệt mà con gái tôi gọi hai tiếng 'mẹ ơi'. Đó là là lúc con 7 tuổi biết viết, 10 tuổi con biết đi và 18 tuổi con đỗ đại học", bà Thảo xúc động nói.