Tốt hơn nên bắt đầu từ những việc trẻ dễ làm và thích làm hơn, đồng thời sử dụng câu hỏi thay vì mệnh lệnh để kích thích tính chủ động, trẻ sẽ sẵn sàng hợp tác hơn.
Ví dụ, khi dẫn con đi tiêm, trẻ sẽ luôn khóc nói nói rằng: "Con không muốn tiêm đâu, con sợ đau lắm". Một số cha mẹ sẽ nói: "Con là đàn ông con trai, phải dũng cảm lên chứ", điều này sẽ không làm giảm bớt sự lo lắng của trẻ.
Thay vào đó, cha mẹ có thể thử nói rằng: "Có phải con khóc vì nghĩ tiêm sẽ rất đau phải không? Mẹ biết là con sợ nhưng mà khi bác sĩ tiêm, mẹ sẽ ở bên cạnh, ôm và bịt mắt con lại, như thế có được không".
Khi cha mẹ hiểu được tâm trạng của trẻ, cảm xúc của chúng sẽ dần dịu đi và bớt khó chịu như trước.
4. Khen ngợi cụ thể
Khi cha mẹ khen con bằng những lời như "con thật tuyệt vời", "con thật thông minh", trẻ sẽ nghĩ nguyên nhân thành công của chúng là do trí thông minh chứ không phải do chăm chỉ. Vì vậy, khi khen trẻ phải khen những chi tiết cụ thể, càng cụ thể càng tốt.
Thay vào đó, cha mẹ có thể khen ngợi con bằng cách "mặc dù khó khăn nhưng con đã không bỏ cuộc, con thật tuyệt vời", "đó là một câu hỏi khó nhưng con đã suy nghĩ rất nhiều và nghiêm túc, rõ ràng mẹ thấy con rất thông minh".
Những lời khen rất cần thiết trong giai đoạn trẻ nổi loạn, nó công nhận sự cố gắng của trẻ, khiến chúng có cảm giác cha mẹ vẫn rất quan tâm và thương yêu mình.
5. Thống nhất các quy tắc
Khi trẻ khóc lóc ăn vạ đòi mua đồ chơi trong siêu thị, 2 cách phản ứng phổ biến nhất là nói "không" và đáp ứng ngay nhu cầu của trẻ.
Để tránh tình trạng này xảy ra, trước mỗi lần dắt con ra ngoài, cha mẹ nên thỏa thuận với con mình rằng: "Lần này đi siêu thị, con không được lấy đồ bừa bãi, chỉ được chọn 1 món đồ duy nhất".
Việc thống nhất trước các quy tắc rồi hướng dẫn trẻ thực hiện sẽ hiệu quả hơn.
Tóm lại, tùy theo mỗi giai đoạn nổi loạn của trẻ mà cha mẹ nên có cách xử lý phù hợp, không phải mọi đứa trẻ đều áp dụng thành công các phương pháp trên, nhưng cha mẹ có thể thử để biết được con mình thích hợp với cách dạy dỗ nào.