Điểm trường này có 24 học sinh, được chia thành 5 lớp. Do thiếu phòng, thiếu bàn ghế nên học sinh bắt buộc phải học ghép. Lớp ghép 1 và 2 có 13 học sinh, do cô Oanh phụ trách, còn thầy Sinh phụ trách lớp ghép 3, 4 và 5 với 11 học sinh. Phòng nhỏ còn lại để máy vi tính, dạy môn Tin học.
Trong lớp của thầy Sinh, bàn ghế được xoay về 3 hướng khác nhau. Mỗi hướng có một tấm bảng nhỏ. Thầy Sinh lần lượt đi vòng quanh đến mỗi tấm bảng để dạy cho từng nhóm lớp. Ở phòng học cạnh bên, 2 lớp của cô Oanh cũng diễn ra tương tự.
Cách dãy phòng học không xa là nhà công vụ dành cho giáo viên với 3 phòng, mỗi phòng rộng khoảng 10m2, xung quanh thưng bằng ván gỗ ép. Chỗ ngủ thiếu, nhà vệ sinh cũng không có. Mỗi khi muốn giải quyết nhu cầu cá nhân, thầy trò đành phải... “thả nỗi niềm vào đất”.
Để khắc phục khó khăn, sau giờ dạy, cô Oanh vượt quãng đường gần 5km đến điểm trường Cát, ngủ lại với cô giáo Trần Thị Minh Hằng. Cô Hằng (sinh năm 1996, ở thôn Lai Bình, xã Vĩnh Chấp, huyện Vĩnh Linh) là giáo viên trẻ nhất, nhưng cũng nhiều năm dạy học ở các điểm trường vùng khó Hướng Hóa.
Con đường thầy cô đến thôn Cát, Trỉa gặp nhiều hiểm nguy do mưa bão, sạt lở. Ảnh: Trung Linh |
Thầy Hồ Văn Thành đã có 18 năm dạy học. Hiện, thầy chủ nhiệm lớp 4 và lớp 5 với 17 học sinh.
Điểm trường thôn Cát có 5 giáo viên; trong đó chỉ có cô Hằng là nữ. Cơ sở hạ tầng của điểm trường thôn Cát khá hơn. Dãy phòng học gồm có 4 phòng, mỗi phòng rộng khoảng 25 m2. Nhưng có 2 phòng cũng bị thấm dột mỗi khi trời mưa. Tại đây, chỉ có hai lớp 4, 5 là học ghép. Nhà công vụ dành cho giáo viên có 3 phòng, nền bê tông, xung quanh được thưng bằng ván gỗ.
Hầu hết, giáo viên tại 2 điểm trường Cát và Trỉa đều sống xa gia đình. Vào sáng thứ 2, các thầy cô mang theo ba lô, lương thực vào trường. Đến chiều thứ 6, thầy cô tiếp tục vượt chặng đường gian nan ấy trở về. Mùa mưa, tùy theo thời tiết và mực nước suối, nếu bất lợi thì các thầy, cô giáo này đành phải ở lại. Do đó, lương thực, thực phẩm mang theo được sử dụng cho cả tuần. Đối với thức ăn, các thầy cô chọn cách nướng lên, hoặc chế biến khô để sử dụng nhiều ngày.
Thầy Thành cho biết: “Trước đây, nhà trường có cho 1 cái tủ lạnh cỡ nhỏ nhưng nay đã bị hỏng. Vì vậy, sáng thứ 2 mỗi tuần, cô Hằng mua thịt, cá mang lên. Sau đó, chúng tôi nướng hết để bảo quản được lâu hơn, dùng dần đến cuối tuần. Biết là ăn đồ nướng mãi dễ ngán vừa không đảm bảo sức khỏe nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác”.
Không chỉ đường sá đi lại khó khăn, trắc trở, cơ sở hạ tầng chưa đảm bảo việc dạy học, ăn ở cho giáo viên và học sinh; điểm trường lẻ thôn Cát, Trỉa còn thiếu nước sạch. Giáo viên và người dân vẫn phải dùng nguồn nước dẫn từ sông, suối về để phục vụ sinh hoạt.
Thầy Hồ Xuân Sinh trải lòng: “Mỗi khi trở lại trường, nhìn ánh mắt, nụ cười thơ ngây chào đón thầy, cô giáo của các em học sinh giữa núi rừng heo hút, chúng tôi không cầm lòng được. Đó là niềm hạnh phúc giản đơn nhưng cũng rất đỗi trân quý của nghề giáo mà chúng tôi đã chọn”.
Thầy giáo Nguyễn Đình Sâm - Hiệu trưởng Trường PTDTBT Tiểu học và THCS Hướng Sơn cho biết, điểm trường Cát, Trỉa hiện có 7 giáo viên đứng lớp, với tổng số gần 90 em học sinh. Trong đó, điểm Cát có 65 em và điểm Trỉa 24 em. Đây là những điểm trường cách xa trung tâm. Vì niềm đam mê, trách nhiệm với học sinh nên các thầy cô luôn nỗ lực, cố gắng để lên lớp dạy chữ cho học sinh vùng cao nơi đây.