Tháng Sáu về ngang ngõ, bước chân trần bỏng rát ngày Hạ khát, hàng phượng già phờ phạc, hanh hao nửa chừng nỗi nhớ...
Mùa Hạ về lao xao như lá trên cành, nhẹ nhàng như đám mây trôi trên bầu trời xanh, như những ngọn sóng nhỏ trong lòng. Mùa của những ngày mưa nhẹ, như những nụ hôn êm đềm của thiên nhiên, hòa nhạc điệu mà lòng người thấu hiểu.
“Em lo lắng một mùa thi hối hả, phượng lặng đường mùa Hạ đã vội sang”, ký ức thời học trò cứ bồi hồi, xao xuyến con đường học trò anh đưa em đi vào nỗi nhớ. Kỷ niệm những ngày tháng hồn nhiên, đầy tươi trẻ như những đóa hoa khoe sắc màu rực rỡ. Mùa của bao giọt mồ hôi trên từng trang sách, cùng nhau chia sẻ những nụ cười trong những bữa cơm trưa nghẹn ngào chốn học đường, đợi mùa thi với nụ cười đọng mật và niềm vui tràn ngập không gian, như mùa Hạ cứ kéo dài đà đận, mãi lâu rồi mới nổ thành giông.
Bằng lăng tím đong đầy hoài niệm của một thời áo trắng, tạm biệt nhé những nỗi nhớ không tên làm trái tim thổn thức với những rung cảm đầu đời, những cung bậc cảm xúc hòa quyện thành bản tình ca. Mùa về ngang ngõ ngày nắng rợp trời, phảng phất hương hoa sữa, gợi nhớ cảm xúc vụt cháy trong tim, như những bông hoa mới nở. Một cái nhìn, một tiếng cười, một lời nói, như những ngọn lửa nhỏ, thắp sáng tâm hồn tuổi thanh xuân. Đó là nơi ta khóc, ta cười với những cảm xúc chân thành, ngờ nghệch của tình yêu đầu đời. Tạm biệt nhé tuổi hồn nhiên, vô tư thiếu thời...
Hạ trôi qua như một bức tranh kỷ niệm tuyệt đẹp trong trái tim mỗi người, ghi lại những thời khắc đáng nhớ, nơi những kỷ niệm và cảm xúc đầu đời như hạt mưa nhỏ tưới ướt tâm hồn. Thời thanh xuân mùa Hạ ấy, mấy ai không mơ hồ, không đôi lần lạc lối để đến khi nhìn lại thì năm tháng trôi qua mất rồi. Ai nên khôn chẳng dại một đôi lần, ai có thể nắm giữ vẹn nguyên tất cả khoảnh khắc, cảm xúc trong ngần thuở mới vào đời nơi sân trường chất chứa cả bầu trời kỉ niệm. Ngay cả kẻ lắm suy tư, hoài niệm cũng đánh rơi vài an yên thanh xuân vườn trường trên hành trình trưởng thành.
Thương lắm miền Trung ơi, với cái bóng của thiên tai luôn đe dọa, những cơn bão lớn quét qua đất này mà không báo trước, những cơn mưa lớn tràn lên từng con sóng, cuốn trôi đi tất cả để lại sau lưng những mất mát đáng thương. Đất quê tôi nhà tranh tường vách đất, gió nồm chiều che lấp bóng không gian, mùa về với những đồng cát trắng nắng chang chang, gió lào rát bỏng hòa quyện hương biển mặn mòi, oằn mình trong sự nung đỏ hừng hực của nắng, của gió, của những giọt mồ hôi trên vai gầy dáng mẹ.
Những kí ức về quê hương là hơi ấm từ tâm hồn mỗi khi ta trở về, ta tìm lại, ta cảm nhận nhịp sống bình dị của người dân, những nụ cười trẻ thơ, đong đầy trên khóe mắt. Trái tim người miền Trung đập mạnh, bất khuất, rạng ngời, mảnh đất gắn với tuổi thơ tôi, gắn với tình người hiền hòa và trung thực còn hằn in trên đôi bàn tay thô ráp, chai sạn, đẫm mồ hôi hong thành những vệt muối trắng, hằn trên làn da đen nhẻm, cháy nắng.
Thời gian trôi bên dòng đời tấp nập, ta đi ngang qua bao nhiêu mùa Hạ, những va vấp trên đường đời… Mỗi mùa Hạ mang trong mình những câu chuyện riêng, những khoảnh khắc ngọt ngào, những thử thách đầy gian nan. Mỗi lần vấp ngã, ta đã học cách đứng dậy, vươn lên và tiếp tục sống. Những cuộc gặp gỡ và chia ly, những niềm vui và nỗi buồn, giúp ta trưởng thành từ những trải nghiệm, từ những sai lầm và từ sự học hỏi. Dưới ánh Mặt trời mỗi buổi sáng mai, ta tiếp tục bước đi với niềm tin và hy vọng.
Về thôi em, “đi xa cũng muốn về, khổ đau lại muốn về”, về tìm lại những cảm xúc trong veo của tuổi học trò, với tuổi thơ tôi, với ruộng đồng bát ngát sau lũy tre làng, an nhiên và bình dị.
Ta đã đi ngang qua bao nhiêu mùa Hạ, để nỗi nhớ cứ đầy thêm, tháng Sáu xưa xin xếp vào ký ức.