Ảnh minh họa ITN. |
Tôi chờ đợi mùa gió Xuân về để gợi ký ức nồi nước gội đầu bằng trái bồ kết của mẹ. Bồ kết mẹ hái từ trong năm, phơi thật khô khén để dành trong túi ni lông buộc kín. Mỗi bận gội đầu mẹ lấy chừng hai, ba quả vùi trong lớp than hồng cho vỏ ngả màu vàng rồi rửa lại sạch bụi, bẻ nhỏ vụn trong chậu nước nóng.
Nước bồ kết sóng sánh vàng mẹ dội lên mái tóc xanh. Hương ủ đầy thơm ngát. Mấy mẹ con gội đầu xong, xõa tóc ngồi bệt trên bậc tam cấp hong khô với nắng. Gió Xuân ghé qua thì thầm… Khoảnh khắc đó tôi như thấy thời gian ngưng đọng, mùa Xuân chầm chậm, khẽ trôi…
Tôi lớn lên rồi xa nhà, hơn hai mươi năm qua là xa từng ấy năm mùa gió Xuân ngọt ngào. Nhớ ngày đầu lên phố, cũng vào mùa gió Xuân, lòng tôi ngập tràn niềm thương nhớ. Tôi nhớ quá đỗi mùa gió Xuân quê hương, rấm rứt khóc khi bất chợt thấy những cánh đồng lúa rì rào xanh thì con gái. Nhớ mảnh vườn nhỏ dấu yêu với đủ loại hoa đua nở. Tôi khỏa lấp nỗi nhớ bằng chuyến dã ngoại ra phía ngoại ô thành phố. Trước mắt tôi, gió Xuân đang xôn xao, ký ức lại vọng về ngọt ngào.
Tôi nhẩm tính, chỉ còn chưa đầy tháng nữa là tôi được trở về quê nhà. Lúc đó tôi sẽ ở lại với mẹ thật lâu, để tận hưởng mùa gió Xuân thân thương. Bỗng chốc tôi thấy mình như bé lại, neo trên một cành cây, để gió Xuân du dương, vỗ về…