Tôi sinh ra và lớn lên bên dòng sông La, nơi có những vùng đất bãi bồi pha cát với những lớp đất nâu mềm mịn. Sau khi thu hoạch xong những vụ khoai, vụ ngô, người làng tôi bắt đầu gieo hạt cải, có thể là của vụ trước để lại. Đợi nó nhú mầm, lớn lên thành cây con sẽ tỉa ra, trồng thành luống.
Trải qua quá trình cặm cụi vun xới, bón phân, gánh nước, những luống cải ngồng cao ngang người. Đó là những cây cải xanh, lá non đã được hái bớt, ăn dần trong những lần trước. Cải ngồng, số thì để già cho ra hoa, lấy hạt làm giống cho vụ sau, số thì cắt ngọn để ăn. Ngồng cải cắt về được tước vỏ, bẻ khúc ngắn, xào mỡ. Đĩa cải ngồng xào bốc khói, thơm ngọt. Những cọng cải mập tròn như đầu đũa, điểm loáng thoáng những cánh hoa vàng, ăn vừa giòn vừa ngọt. Bữa cơm thật ấm cúng, ngon lành với món rau giản dị, dân dã ấy.
Tôi xa quê, lập nghiệp nơi phố thị nhưng vẫn thích những lần trở về đứng trên con đò ngang sang bãi bồi bên kia sông, ôm theo một bó hoa cải vàng tươi, từng chùm hoa cánh nhỏ xíu mỏng trong đính trên những cọng xanh nõn mềm mại. Một vẻ đẹp thanh nhã của hoa cải mà không dễ gì ai được ngắm. Loài hoa mộc mạc chân quê thường chỉ ở ruộng vườn, thôn quê bình yên, một màu hoa cứ rực lên kiêu hãnh với màu vàng sáng ấm áp như tỏa nắng, làm tan loãng cả màn sương xám ẩm mờ mịt, làm cho ngọn gió bấc cũng như ngập ngừng rẽ ngang khi chạm vào những vạt hoa cải ngút ngát tầm mắt.
Dòng sông phơi mình lấp lánh. Vạt cải vàng hoa như tươi thắm hơn. Ngắm những vồng hoa cải, lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm, tôi quên hết những vất vả, cực nhọc. Chỉ còn lại nỗi xốn xang, thấy đồng quê sao mà thân thương quá!
Trời đã dần nắng ấm. Phía xa xa vẫn là bãi bồi ven sông. Theo năm tháng, giữa bộn bề nỗi niềm, mùa hoa cải đôi khi chỉ còn trong ký ức. Nhưng vạt bãi bồi ven sông vẫn còn đó, con sông La vẫn dịu dàng trôi.
Tôi vẫn nao lòng nhớ về bến sông quê với màu hoa cải bình dị ấy - bởi tôi đã lớn lên cùng những mùa hoa cải, những kỷ niêm thân thương, những yêu thương chẳng bao giờ phai nhòa: “Vẫn nguyên một triền sông/ Vàng tươi màu hoa cải/ Ôi! Loài hoa đồng nội/ Ru ta thời ấu thơ.// Hoang hoải khắp bến bờ/ Một màu vàng tha thiết/ Nhớ lời người từ biệt/ Năm ấy mùa Xuân sang.// Trong nắng mới hanh vàng/ Chút dịu dàng hoa cỏ/ Như lời người muốn ngỏ/ Như âm thầm chờ mong.// Chuyến đò lại qua sông/ Chở muôn vàn thương nhớ/ Hoa cải vàng vẫn nở/ Hương Xuân còn mênh mang”.