Truyện ngắn: Cận vệ

26/12/2023, 06:40
Theo dõi Giáo dục Thủ đô trên

Bằng một động tác thuần thục, ông ta nắm lấy sợi dây thừng đi thụt lùi đạp chân vào tường tụt xuống.

Người trong làng kể lại, hồi còn thanh niên, ông Tuấn đẹp trai, dáng người săn chắc to khỏe, chả thế, cả đợt tuyển quân của tỉnh năm đó, chỉ có ông Hải và ông Tuấn được chọn vào binh chủng đặc công.

Ngày nhập ngũ, ông Tuấn háo hức tòng quân mà không để ý một đôi mắt huyền cứ nhìn ông tha thiết. Người con gái ấy âm thầm lóc cóc đạp xe tiễn ông hơn chục cây số tới chỗ nhận quân, nhưng lại e thẹn chẳng dám tới gần...

Rồi vẫn người con gái ấy, giữ mãi trái tim thầm yêu đợi ông về nhưng ông đâu cảm nhận được tình cảm của bà. Lỡ thì, bà được đoàn thể phân công chăm sóc một anh thương binh nặng mù hai mắt về làng, sau đó lại vun vén để bà lấy làm chồng.

Sau đợt huấn luyện, đơn vị hai ông được điều chi viện cho chiến trường miền Nam. Lúc này, quân và dân ta đang giành những thắng lợi liên tiếp. Cuộc kháng chiến thống nhất đất nước sắp đến ngày toàn thắng.

Tiếp nối truyền thống hào hùng của bộ đội đặc công Rừng Thác, hai ông tham gia nhiều trận đánh ác liệt, bất ngờ thọc sâu, đánh hiểm vào các cứ điểm, cơ sở hạ tầng của ngụy, tiêu diệt nhiều quân địch và khí tài quân sự của chúng.

Rất nhiều đồng đội của các ông đã anh dũng hy sinh, nhưng các ông vẫn may mắn lành lặn trở về. Chỉ tiếc, nếu ngày về của ông Hải là niềm vui trọn vẹn của gia đình, thì ngày đoàn tụ của ông Tuấn với người mẹ đau đáu chờ mong, bỗng chốc lại đượm một nỗi buồn riêng.

Ban đầu, chỉ thấy ông Tuấn luôn ủ rũ, ít nói, ngại giao tiếp với mọi người. Đêm đến, ông không ngủ mà ra bờ ao cuối xóm hút thuốc cho đến sáng. Rồi tới một ngày, ông nói năng lảm nhảm, vùng chạy khắp xóm, leo trèo từ cành cây này sang mái nhà khác.

Mẹ ông nhìn con khóc nấc. Tưởng như bà suy sụp sau cú sốc ấy, nhưng rồi, như một bản năng sinh tồn tự nhiên, bà trở thành cây đa cổ thụ, cằn cỗi mà vững chãi làm chỗ dựa cho ông.

Dòng tộc nhà ông Tuấn ba đời ở cái làng này không có mả điên. Bệnh viện thuốc thang không khỏi, mấy tay lính phục viên về làng khẳng định như đinh đóng cột: Bệnh tình của ông Tuấn chỉ còn cách lên Hòa Bình, tìm một ậu lang (thầy giải bùa) cao tay sẽ khỏi.

Họ nghi ngờ với cái mã đẹp trai như thế, ông Tuấn đã bị một cô gái dân tộc nào đó bỏ bùa yêu. Chẳng là, đơn vị ông hành quân nay đây mai đó suốt dọc dài đại ngàn Trường Sơn, cùng ăn, cùng ở nhiều tháng với đồng bào dân tộc, biết đâu lại có cô nào thầm yêu trộm nhớ?!

“Vớ vẩn”! Ông Hải cụt lủn đúng hai từ đó khi một lần, bà Vải bóng gió muốn ông đi tìm ậu lang cho ông Tuấn. Ông cầm lấy cái điếu cày ở góc nhà rít sòng sọc rồi thả khói mù mịt lên trời. Mắt ông nhìn theo làn khói mà nhớ lại những năm tháng chiến tranh ác liệt.

Bộ đội Rừng Thác sống trong rừng ngập mặn có ba mối nguy rình rập: Bom đạn địch, cá sấu và muỗi. Ngày mới vào Rừng Thác, Tuấn bị lây sốt rét, phải nằm điều trị tại quân y trạm. Tuấn đúng là có số đào hoa, đi chữa bệnh, thế nào lại chiếm được trái tim của cô y tá xinh đẹp tên là Út Hương. Những lúc rảnh rỗi, Tuấn thường đi nhờ thuyền vào trạm gặp người yêu.

Những ngày đầu tháng Tư năm một chín bảy lăm, bộ đội đang áp sát cửa ngõ Sài Gòn. Tuấn đến trạm y tế tạm biệt người yêu, vì ngày mai, đơn vị của Tuấn nhận nhiệm vụ mở đường đánh vào trung tâm thành phố. Đến giờ quay lại đơn vị thì không có thuyền ra. Út Hương xin phép trạm trưởng lấy thuyền đưa người yêu về.

Bất ngờ, địch điên cuồng pháo kích vào Rừng Thác. Không may, một quả đạn pháo nổ tung gần đó làm thuyền lật úp. Út Hương bị trúng đạn pháo ngã xuống kênh rạch, còn Tuấn thì văng lên một bụi cây.

Tỉnh lại, Tuấn thấy trên mặt nước nổi lên bốn năm cái đầu cá sấu đang tranh mồi. Màu đỏ nhuộm loang lổ, xa xa là chiếc áo của Út Hương lập lờ trôi. Bất chấp nguy hiểm, Tuấn lao xuống dòng nước bơi về phía chiếc áo, nhưng vô vọng!

Đã từng trải qua nhiều trận đánh, chứng kiến đồng đội hy sinh, nhưng sự ra đi bi thương của Út Hương, người con gái mà ông yêu thương là cú sốc tâm lý ám ảnh Tuấn suốt cuộc đời.

Trong hành trang trở về ngày thống nhất đất nước, có một kỉ vật thiêng liêng mà Tuấn cất kĩ dưới đáy ba lô, đó là chiếc áo bà ba của Út Hương. Chưa ai được nhìn thấy chiếc áo đó, trừ ông Hải. Đó là mối tình đầy sâu nặng ông ôm ấp giấu kín trong lòng, chẳng muốn chia sẻ cùng ai.

Chiến tranh là thế đó, chiến tranh không chỉ để lại những vết thương trên cơ thể, mà còn cả những vết thương lòng không thể lành trở lại, luôn giày vò tâm trí những cựu binh như ông Tuấn.

Thương đồng đội, ông Hải nguyện giữ trọn lời hứa với bà mẹ già đã khuất của Tuấn để suốt đời đi theo bảo vệ ông Tuấn mỗi khi ông lên cơn tâm thần.

***

Một tháng nay, ông Hải thường xuyên bị đau nhói bên mạn sườn phải, cơn đau tăng dần. Bà Lý giục chồng đi khám, nhưng ông viện lý do nấn ná không chịu đi. Rõ ràng ông Hải có bệnh trong người, bà Lý thấy dạo này ông gầy xọp, da dẻ vàng vọt. Lo sợ điều chẳng lành xảy đến với ông Hải, bà Lý gọi điện thoại vào Bình Dương triệu thằng út về đưa ông đi bệnh viện.

Nhìn tờ kết quả xét nghiệm, ông Hải cứ thở dài thườn thượt. Ông không lo cho ông mà lo cho Tuấn, sắp tới ông phải nhập viện điều trị dài ngày, Tuấn lên cơn, bỏ nhà đi, ai sẽ bao bọc, chở che cho nó!?

Chỉ có bà Lý là người hiểu nỗi lòng của ông Hải lúc này, bà không chì chiết ông, mà nhẹ nhàng động viên: “Ông cứ yên tâm điều trị bệnh cho khỏi, đừng lo cho chú Tuấn, thằng út sẽ thay ông làm chuyện đó!”.

Thằng út nghe mẹ nói, liền tiến đến nắm chặt bàn tay gân guốc của bố: “Con nghĩ kĩ rồi, bố mẹ đều đã già yếu, con sẽ không đi làm xa nữa, mà tìm một việc gần để có điều kiện chăm sóc bố mẹ. Còn chú Tuấn, bố cứ yên tâm. Con hứa với bố, sẽ trở thành một cận vệ trung thành của chú ấy...!”.

Ông Hải mỉm cười khi thằng út dùng từ “cận vệ”. Ông gật đầu và tin vào lời hứa của con trai. Với vóc dáng cao to, trẻ khỏe, khuôn mặt khôi ngô, nhất định nó sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà ông giao phó.

Theo giaoducthoidai.vn
https://giaoducthoidai.vn/truyen-ngan-can-ve-post665905.html
Copy Link
https://giaoducthoidai.vn/truyen-ngan-can-ve-post665905.html
Bài liên quan
Truyện ngắn: Mất và còn
Tôi và Hoàng đã cùng tập đứng, tập đi men theo bờ giậu, vào đời cùng bước một bước hai, lúc chập chững khi mạnh bạo...

(0) Bình luận
Nổi bật Giáo dục thủ đô
Đừng bỏ lỡ
Mới nhất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO
Truyện ngắn: Cận vệ