Ảnh minh họa: ITN. |
Bỗng một người đàn ông trở về dáng dấp ông chủ. Gương mặt đẹp và lạnh! Phương quay đầu ra bắt gặp ánh nhìn ông chủ, thật quen đến kỳ lạ! Nhưng ông chủ lạnh lùng đi vào trong với điệu bộ mệt mỏi.
Nó trở về trong cái gió lạnh. Hình dung nét mặt mẹ rầu rầu bên khung thêu, nó muốn hứng hết mọi nhọc nhằn, âu lo, cằn cỗi trong lòng mẹ để mẹ nhẹ nhàng hơn nhưng biết là không được khi lòng mẹ tự nhiên cằn cỗi, đơn độc từ rất lâu rồi, trước cả cái mùa Thu năm đó.
Suốt đọc đường, không hiểu sao, nó cứ bị ám ảnh bởi khuôn mặt đẹp mà lạnh lùng của người đàn ông mang tên ông chủ. Rồi nó chợt nghĩ ngợi mông lung... Nếu như tình yêu con người dành cho nhau có thể phân phát được thì nhất định nó sẽ cầm phần yêu trong tim mẹ vốn nhiều, thật nhiều đi tìm ba rồi trao cho ba hết thảy để ba hiểu mà mềm lòng trở về. Và nó cũng chia cho Minh Long hết tình yêu trong lòng chứ người thương nhiều luôn là khổ nhiều, thương ít để nếu mà dang dở thì mình cũng chóng quên đi.
Long hỏi nó có nhớ ba không, có từng hình dung về cuộc sống, về gia đình mới của ba ra sao không? Nếu ba trở về có tha thứ và chấp nhận không? Nó chỉ cụp bầu mắt ầng ậng, không nói.
Nhưng nếu có nói nó sẽ nói những lời như mẹ, chẳng tỏ vẻ hờn giận, cũng chẳng hận thù như người ta vẫn thường như vậy và mong cho ba gặp những điều tốt đẹp. Ngay cả khi người đời ánh ỏi cười chê, mẹ cứ tần tảo vậy nuôi hai đứa trẻ nhỏ dại mà không một lời oán thán về người cha của chúng, chỉ là mẹ không bao giờ nhắc tới.
Nó cũng thương mẹ đến tận đáy lòng nên cũng vờ như mình đã quên mà không bao giờ nỡ hỏi. Nhưng nó biết rằng trong lòng mẹ chỉ có duy nhất ba thôi. Trong khi một người đàn bà đẹp như mẹ thì có thiếu gì đàn ông thương!
Nhiều đêm ngồi thêu canh khuya cùng mẹ, nghe con thạch sùng chép miệng mà thấy thương mẹ nhiều hơn. Đêm qua, nó thấy có một khoảnh khắc mẹ nó thất thần đâm kim vào tay khi gần hoàn tất họa tiết cánh bướm cuối cùng. Có lẽ đó là nguyên nhân của cái lỗi nhỏ hôm nay hàng bị trả lại.
Minh Long là người con trai đầu tiên làm trái tim nó rung động. Nhớ lần ấy, khi hai chị em vừa đèo nhau đi ra khỏi con hẻm thì bị mấy kẻ ngáo ngơ chọc ghẹo. Chúng cười hô hố khi thấy một đứa con gái đi xe ngập ngoạng đèo phía sau là thằng em tật nguyền. Giây phút Long tay không xông vào giữa đám người đó bảo vệ hai chị em là giây phút trái tim nó tưởng như đã thuộc về người đó rồi. Sau này, Long còn chọc mãi nó vì cái tình yêu “sét đánh” đó.
Nó đã thầm cảm mến một chàng trai hào hiệp mà mãi sau một thời gian dài mới gặp lại, rồi yêu, yêu thật nhiều! Cho nên, nó từng sợ nếu một ngày kia Long rời xa thì nó không biết sẽ có thể đem lòng mà yêu ai? Long bảo: “Em khờ quá, anh thương em là thương thật lòng cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào...”.
Mùa nối nhau đi ngang cửa, thời gian in hằn trên mắt mẹ những vết chân chim. Mẹ thêu một chiếc khăn có những trái trâm bầu tím rịm, nén tiếng thở dài khi mây chiều bảng lảng. Thời gian cứ quay quắt chở nặng bao nhiêu nỗi niềm trong lòng người, cả những ngổn ngang đổ vỡ...
Cuối cùng rồi cũng đến cái ngày Minh Long đưa Phương về ra mắt dượng và mẹ. Ngôi nhà có cánh cổng đường bệ bỗng hiện ra trước mặt. Nó ngơ ngác trong giây lát. Rụt rè trong bộ váy trắng thêu trang nhã, nó bước vào căn phòng hôm trước, nơi có người đàn bà với đôi mắt sắc lẻm và người đàn ông có ánh mắt lạnh như băng.
Minh Long gọi dượng và mẹ. Nó lí nhí chào và bắt gặp ánh nhìn đột nhiên thảng thốt của người mang tên “dượng”. Người đàn ông mặt tái đi khi nhận ra trong nét mặt quen thuộc của cô gái có chút phảng phất nét buồn của người vợ cũ. Bao năm rồi, vậy mà hình ảnh ấy bỗng trỗi dậy những khoảnh khắc gần gũi quen thuộc đến nao lòng. Ông choáng váng đến mức không thể đứng vững nổi khi nhìn rõ vết tràm trên cổ tay cô gái.
Sau bữa đó, nó trốn Long biền biệt. Long hoang hoải đi tìm. Chẳng biết lý do, cứ tìm nó mòn mỏi qua tháng ngày. Cho đến cái hôm đang đi trên con đường tuổi thơ bạt ngàn những rặng trâm bầu quen thuộc thuở nào, ngó ra xa, Phương thấy bóng dáng thư sinh của anh bên cậu em đeo kính đen, họ nắm chặt tay nhau. Cả hai cùng đi mang mang trong ánh chiều chạng vạng. Những trái trâm bầu tím rịm một sắc màu da diết. Hai dòng nước mắt trong nó bỗng chốc tuôn ròng không sao cưỡng nổi.
Tự nhiên thấy mâu thuẫn trong lòng mình quá lắm, nửa muốn sống hết mình cho tình yêu, nửa muốn chết đi vì nó. Chẳng hiểu vì cớ gì mà mùa Thu đẹp đẽ bình yên ngày ấy bỗng chốc nổi bão giông bởi bao điều vô lý. Nhiều khi, nó ước mình như cánh chuồn, cánh đỏ vô tư lự ngoài rặng trâm bầu kia để thỏa sức ngắm bình minh một ngày rực rỡ.
Cơn gió xào xạc bên rặng trâm bầu như bao lời yêu thương vỗ về của mẹ, như những chắt chiu và cả những hi sinh thầm lặng của mẹ dành cho chị em nó. Ít nhất thì từ đây, nó cũng hiểu được mùa Thu cũng có nhiều bão giông. Và chỉ có mẹ mới có thể hóa giải được để trời quang mây tạnh.