Truyện ngắn 'Láu' của Linh Linh

Truyện ngắn của Linh Linh | 24/10/2022, 15:18
Theo dõi Giáo dục Thủ đô trên

(GDTĐ) - Mấy cô 'liễu yếu đào tơ' bị đâm, quay lại chưa kịp phản ứng thì Láu đã vằn mắt quát: 'Đi kiểu gì thế? Đi trước không chịu nhìn người đằng sau gì cả'.

Láu thường vỗ ngực là nó đã có sự “thay đổi về chất”. Ngạc nhiên hơn là có lần nó còn chủ trì một hội thảo lớn với biển đề “Chaiman - TS. Leu Van Lau” trước mặt. Đại biểu dự hội thảo không ít tai mắt trong giới kinh doanh thuộc lĩnh vực công ty nó, lại có cả một số ông Tây và giáo sư mấy trường đại học danh tiếng nữa.

Kỷ yếu mấy trăm trang để trong cái túi thiết kế mang dấu ấn công ty đẹp và sang trọng, cánh truyền thông chạy ngược chạy xuôi. Nó còn mời được cả một vị tai mắt đến phát biểu khai mạc, động viên. Giờ giải lao thấy nó tung tăng chỗ ti-bờ-rếch bá vai, bá cổ nhiều yếu nhân chụp ảnh tự nhiên, thân thiết.

Láu tự tin điều hành, tham luận nào nó cũng có ý kiến đưa đẩy thú vị. Hình như lĩnh vực kinh tế hay lĩnh vực kỹ thuật Láu đều có thể “tay bo”, có lúc dùng mấy câu thơ, có lúc còn lẩy cả Kiều, ra dáng hình ảnh một hội thảo tầm cỡ, có chất, có tiếng vang cả về chuyên môn kỹ thuật, cả về văn hóa.

Kể cũng tài, vậy nhưng người tinh ý sẽ thấy, khi diễn giả là chuyên gia kỹ thuật xây dựng nói thì Láu sẽ lái sang lĩnh vực kinh tế xây dựng mà khi diễn giả là chuyên gia kinh tế xây dựng nói thì Láu liền lái sang lĩnh vực kỹ thuật xây dựng. Thì ra mấy năm qua, cu cậu đã giắt lưng được cái bằng thạc sĩ kỹ thuật xây dựng và bằng tiến sĩ kinh tế xây dựng.

Cũng lại tùy tình hình thực tiễn mà rút ra. Những điều trên của hội thảo để lại dư âm cũng là đáng kể nhưng điều đọng lại nhiều hơn không chỉ đối với những người trực tiếp dự hội thảo lại là ở phát biểu của một vị khách quốc tế, mà ở ngay câu đầu tiên.

Để thể hiện sự tôn trọng chủ tọa, ông Tây này mở đầu bằng tiếng Việt rồi mới trình bày bằng tiếng nước ngoài. Gỡ băng ghi âm nguyên văn câu mở đầu là: “Kinh-thua oong - lếu - văn- láo!”. Kẻ xấu mồm cứ tán rằng vừa vào ông Tây đã “vừa kinh vừa thua” ông lếu văn láo rồi.

Sau này nhắc lại nhiều người gọi hội thảo này là “hội thảo lếu văn láo” làm nó cay mũi mãi. Nhưng “làm việc lớn không bận lòng vì chuyện lặt vặt”, cứ có danh, có tiền là có đủ thứ. Đó đây người ta đã nhắc đến nó như một doanh nhân quyết đoán, dám nghĩ, dám làm, một ngôi sao đang lên.

***

Sự nghiệp của Láu thế cũng gọi là vẻ vang. Thiết tưởng cũng cần nói thêm về gia đình “cu cậu” chút. Mải mê sự nghiệp và mải mê… chơi bời, sau bảy tám mối tình vắt vai, Láu quyết định lấy vợ.

Thật mãn nguyện khi Láu lấy được chính cô bạn mà nó theo đuổi từ hồi học đại học, tuy cô bạn đã qua một đời chồng. Láu bảo “ra đường thấy cánh hoa rơi, hai tay bưng lấy cũ người mới ta”. Nó còn bảo một đại ca mà nó biết có câu rất hay là “Pơ-giô cũ hơn Thống nhất mới”.

Nó mua một biệt thự to, đẹp với hẳn một gian thờ hoành tráng (mà gọi là điện thờ mới đúng) cho vợ vì nàng bảo “anh là người kinh doanh, mà kinh doanh nhiều khi ác lắm. Không thịnh cúng thì quả báo nhỡn tiền ngay”.

Pơ-giô cũ đã có một đời chồng mà không có con. Vậy mà tình cũ gặp nhau vài tháng thì bụng đã lùm lùm. Chín tháng mười ngày mẹ tròn con vuông. Đầy tháng con, Láu cho mổ bò làm tiệc to cả trăm khách nhưng ông bà nội nhất định không đến vì “nghe bao chuyện vô đạo của nó mà khuyên bảo nó chả nghe”.

Đẻ rồi thì “nhất mẹ nhì con”, vợ nó dường như quên nó luôn. Láu thì lại lao vào “chinh chiến” cả thương trường, cả tình trường, lại gặt hái bao “chiến công”, lại làm bao người điêu đứng. Cái sự mặn mà của vợ chồng, cái ấm áp gia đình cũng “ngắn chửa tầy gang”.

Lúc Láu hơn 50 tuổi thì bị một trận “miệng nôn trôn tháo” ác liệt (xưa gọi là thổ tả thì phải) sau một bữa rượu chiêu đãi của đối tác, nghe nói có chai rượu Tây phải trả đến mấy chục triệu đồng.

Sau cú này bỗng sinh lý của Láu có chuyện, chữa trị các kiểu cũng chả đi đến đâu. Chữa trị gần chục năm rồi phát chán. Bởi “chiến tranh lạnh, chiến tranh nóng” liên miên nên Pơ-giô cũ đâm chán ở nhà, chuông mõ cũng bỏ bê luôn.

Sau nhiều đêm không ngủ, thở dài thì sáng nào nàng cũng phấn son ra khỏi nhà tối mịt mới về, đêm ngủ nói mê lảm nhảm đủ thứ chuyện. Lại nữa, cô con gái đến tuổi thập tam đã cao hơn mét sáu, nét nào ra nét ấy, da trắng nổi bật màu đen đen càng ngày càng rõ ở dưới hai cánh mũi, vỡ giọng nghe ồm ồm, chỉ thích gần gũi bạn gái nhỏ nhắn, mềm mại.

Họa vô đơn chí, một số nét trên khuôn mặt Láu cũng có sự “thay đổi về chất”: Lông mi, lông mày, râu, ria của nó dài ra trông thấy và chuyển trắng tinh không còn một sợi đen. Mà lạ chưa, tóc lại đen nhánh không có một sợi bạc.

Gần đây nghe nói nó còn mọc cái răng khôn, là răng hàm bên trái. Răng này to, nhọn, sắc nhưng lại có hướng ngang nên đẩy lệch cả một bên mặt, nhìn không ra cười, không ra mếu, rất lạ. Có kẻ ác khẩu bảo “tâm sinh tướng”, nghe cũng thấy có gì đó gờn gợn trong lòng.

Lần đầu tiên trong đời, nó rất bối rối không biết xử lý một góc con người nó thế nào. Bởi rất khó coi nên nó không đi làm nữa. Nhà to có rồi, tiền cũng tích lũy được một khoản không nhỏ.

Nhưng thường thì vợ đi đằng vợ, con đi đằng con, bếp xịn toàn đồ ngoại rất ít khi đỏ lửa. Chỉ có nó thường xuyên ở nhà. Bên ngoài nhìn vào thì thấy một gia đình hoành tráng nhưng nhiều lúc Láu cứ thở dài thườn thượt, nghĩ nó chán.

Nó nhớ xưa có một sư thầy vốn là bạn của bố nó khuyên nó sớm tu nhân tích đức kẻo cuối đời nhiều tiền mà khổ vì vợ con, râu tóc. Ông còn bảo “thằng này muốn làm người có ích thì chỉ có lên chùa đi tu”.

Khi đó nó cười mà rằng “tôn giáo là mê tín, mê muội rồi thì còn làm ăn gì nữa. Mà bạc thì nhuộm, rụng thì cấy thêm, cùng lắm thì cạo trọc đi càng độc đáo”. Sư thầy thở dài bảo nó “Phật giáo chính là đạo lý sống ở đời, cháu luôn luôn muốn có nhiều, nhiều hơn cái cháu cần, nhiều hơn cái cháu đáng được hưởng nên cái tham, sân, si nặng lắm, còn đâu là đạo lý?”.

Nó bỗng thấy hoang mang. Hay bây giờ là lúc phải cạo trọc đầu? Mà với “thành tích” bất hảo bao năm qua thì liệu trời - Phật có dung không? Giờ tu còn kịp không…

Chả biết rồi nó sẽ quyết định thế nào nhưng người ta vẫn thấy sáng sáng nó ngồi một mình trước cửa nhà, mắt lim dim, tay liên tục vuốt vuốt râu, vừa tí tách cắn hạt hướng dương hoặc hạt gì đó, mùa nào thức ấy.

Dạo này nó hay nổi nóng vì chuyện không đâu, những lúc đó râu ria nó thường dựng ngược, mắt long lên, miệng gừ gừ. Có lúc thấy nó lấm la lấm lét nhìn người qua đường như vừa bị bắt quả tang cái gì đó. Nó tuổi chuột mà có người quả quyết nhiều lúc trông có nhiều nét của mèo. Chất mèo và chất chuột giao thoa, lúc cái này trội, lúc cái kia nổi. Cũng tài.

Theo giaoducthoidai.vn
https://giaoducthoidai.vn/lau-post612802.html
Copy Link
https://giaoducthoidai.vn/lau-post612802.html
Bài liên quan

(0) Bình luận
Nổi bật Giáo dục thủ đô
Đừng bỏ lỡ
Mới nhất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO
Truyện ngắn 'Láu' của Linh Linh