Giáo viên Trường PTDTBT Tiểu học - THCS xã Mường Hoong trên hành trình dạy chữ cho học trò mỗi khi mưa, bão gây sạt lở. |
Sau 8 năm công tác tại xã biên giới Đăk Man, thầy Ninh được chuyển về Trường PTDTBT Tiểu học - THCS xã Mường Hoong. Năm 2006 trong một lần trên đường trở về trường bất ngờ thầy bị ngã xe. Vụ tai nạn đã cướp đi con mắt phải của thầy. Sau biến cố, thầy Ninh suy sụp, sống thu mình lại. Những ngày cuối tuần, khi giáo viên trong trường về thăm gia đình thầy lại tìm đến các thôn làng xa xôi để trò chuyện, tâm sự cùng phụ huynh, học sinh.
Cây cầu bị bão lũ cuốn trôi vào năm 2021, giáo viên Trường PTDTBT Tiểu học - THCS xã Mường Hoong túc trực bế học sinh qua suối. |
Gắn bó với điểm trường Đăk Púk - Trường PTDT bán trú Tiểu học Đăk Nên (xã Đăk Nên, huyện Kon Plông, tỉnh Kon Tum) đã mấy năm. Thế nhưng, cô Hồ Thị Thu Hà, giáo viên lớp chẳng thể quên những ngày đầu dạy chữ.
Nhà ở thành phố Kon Tum, cách điểm trường đang giảng dạy hơn 120km nên đến cuối tuần cô Hà mới về thăm gia đình. Cô Hà bảo rằng, những ngày đầu mới về, do chưa quen đường sá nên có khi cô chạy xe máy cả ngày mới đến nơi. Ngày nắng chặng đường đi thuận lợi hơn, bởi chỉ có bụi, nhưng ngày mưa thì con đường trơn trượt, lầy lội.
“Đường vào trường có những đoạn xuyên rừng, chỉ lác đác vài nóc nhà và ít người qua lại nên mình khá lo lắng. Đường xấu, nhiều ổ gà, ổ voi nên phải chú ý nếu không sẽ dễ dàng bị té ngã. Trên hành trình dạy chữ cho học trò, không ít lần mình gặp nạn, nhưng may mắn chỉ là những vết thương ngoài da”, cô Hà tâm sự.
Ở huyện Kon Plông mùa mưa kéo dài suốt 4 tháng. Con đường độc đạo dẫn ra trung tâm huyện thường xuyên bị sạt lở. Có thời điểm cô mắc kẹt lại trường đến cả tháng trời chẳng thể về nhà. Thương giáo viên cắm bản, người dân quanh vùng khi thì cho mớ rau, lúc thì gửi con cá suối để cô cải thiện bữa ăn.
“Khi mới đặt chân về trường giảng dạy mình buồn và khóc nhiều lắm. Bởi đường sá đi lại rất khó khăn, chỉ toàn là đồi núi heo hút. Thế nhưng trải qua một thời gian gắn bó với học trò mình thấy yêu nơi này và các em nhiều hơn. Nơi này là một kỉ niệm thời tuổi trẻ của mình, có lẽ sau này cũng mãi không quên. Tuy nhiên, mình mong ước con đường di chuyển hàng ngày của thầy, cô sẽ được sửa chữa, để giáo viên thuận lợi hơn khi mang tri thức đến học trò”, cô Hà bộc bạch.