Tối nay, khi gõ những dòng này, tôi lại nhớ đến các lần trước đây học trò… khóc. Có những giọt nước mắt khiến tôi nhớ mãi… như lần giảng về cái kết trong truyện ngắn Chí Phèo hay những lần phải xử lý những “chuyện” tình cảm lâm li của tuổi mới lớn…
Tôi còn nhớ rõ, cách đây chừng năm năm trước, khi đang say sưa giảng về chi tiết cái chết của Chí Phèo ở cuối tác phẩm thì bắt gặp một học trò khóc. Tôi cố vờ đi để tiếp tục mạch bài giảng. Và thú thực, cứ mỗi lần giảng về cái kết của tác phẩm Chí Phèo trong tôi cũng dâng đầy cảm xúc. Có khi không giữ được bình tĩnh, tôi xúc động và rơm rớm nước mắt. Lần đó cũng như vậy, với tôi, Chí Phèo của nhà văn Nam Cao thật đáng thương. Cái chết của Chí Phèo càng khiến cho sự đáng thương ấy nhân lên gấp bội. Có lẽ vì thế, mỗi lần đọc Chí Phèo, mỗi lần ngẫm về cái chết của Chí, tôi đều xúc động…
Có lẽ, câu chuyện sẽ không có gì nếu như tối ấy về, cô học trò đó không nhắn tin cho tôi. Em nhắn tin chia sẻ rằng, khi nghe tôi giảng về cái chết của Chí Phèo em đã khóc vì vừa xúc động vừa cảm thấy hối hận. Em hối hận vì khi đọc xong truyện ngắn “Chí Phèo”, bản thân chỉ thấy căm ghét, chỉ thấy Chí thật đáng trách. Và, em cũng có một người cha hay rượu chè nên em càng thấy căm ghét những kẻ như Chí hơn. Nhưng giờ thì em đã có suy nghĩ khác… Tôi bất ngờ với những dòng tin nhắn ấy của học trò. Tôi cũng không nghĩ, Văn học có sức mạnh diệu kỳ đến như thế. Sức mạnh thay đổi nhận thức của một con người…
Có lẽ, bởi chia sẻ trên của trò mà tôi nhớ mãi những giọt nước mắt rơi trong giờ học Văn năm ấy. Giọt nước mắt vì xúc động và hối hận.
Thật ra, khóc cũng chưa hẳn là yếu đuối, nhiều khi nó lại là sự mạnh mẽ. Vì sau khi khóc, nụ cười sẽ tươi tắn hơn...
Nước mắt học trò, với tôi, cũng mang đến những kỉ niệm sâu sắc trong cuộc đời cầm phấn của mình.