Nhà văn nổi tiếng nước Mỹ - Mark Twain là một ví dụ cho hiệu ứng này. Có lần ông đi nhà thờ và nghe vị mục sư giảng. Ban đầu bài giảng đầy thú vị, vì thế ông đã dự định quyên góp tiền. Nhưng 10 phút trôi qua, ông bắt đầu mất kiên nhẫn dần và quyết định sẽ góp ít tiền lại.
Qua 10 phút nữa, vị mục sư tiếp tục giảng và ông không quyên góp tiền nữa. Mark Twain đã bị kích thích trong thời gian dài, không chịu đựng được và điều đó đã khiến ông thay đổi ý định của mình. Đây là cách mà hiệu ứng quá giới hạn được phát hiện. Từ đó, người ta thường giảm bớt tình trạng kích thích, nhắc lại thái quá một vấn đề để tránh hiệu ứng này sinh ra, làm ảnh hưởng đến tâm lý.
Điều này cũng đúng đối với việc giáo dục trẻ em. Cha mẹ càng lặp đi lặp lại lời nói, hành động để muốn trẻ nghe lời thì trẻ càng cảm thấy mất kiên nhẫn, chán nản. Cha mẹ càng nói nhiều, con càng không vâng lời.
Trên thực tế, nhiều trường hợp bạn chỉ cần nói một lần là trẻ đã nhớ ngay, không cần phải nhắc quá nhiều. Cũng giống như việc ăn cơm, đứa trẻ chỉ ăn được 1 bát cơm, nhưng bạn ép con ăn 4, 5 bát, trẻ có chịu được không? Kết quả cuối cùng là trẻ sẽ nhổ tất cả ra ngoài.
2. Luôn nói "tất cả là vì con"
Có lần, Tiến sĩ Đổng Tiến Vũ, một chuyên gia giáo dục ở Trung Quốc hỏi các phụ huynh tham dự buổi giảng thì thấy: Hơn 90% trong số họ đã nói với con mình "tất cả là vì con". Ông cho rằng, khi cha mẹ nói những lời như vậy, con cái sẽ bị áp lực rất lớn và cảm thấy tội lỗi nặng nề.
Bởi ẩn sau câu "Tất cả là vì con" là những kỳ vọng, yêu cầu của cha mẹ đối với con cái. Nếu con không đáp ứng được sẽ tự trách mình, thậm chí có hành vi cực đoan.
"Cha mẹ hy sinh" là cách nghĩ sai lầm, không nên coi con cái là kẻ mang nợ bởi vốn dĩ người trong nhà là quan hệ bình đẳng. Nhưng vì cho và nhận trở thành quan hệ không bình đẳng nên tâm lý của cả hai bên sẽ mất cân bằng.
Làm cha mẹ là cho đi yêu thương không kèm điều kiện, là dành cho con những điều tốt đẹp nhất nhưng cũng không quên bản thân mình phải tốt đẹp trước. Yêu thương con cái là nên chấp nhận những lựa chọn của con mình và cho phép chúng tự do, làm những gì mình muốn và chọn con đường mình muốn đi. Hãy đồng hành, hướng dẫn, định hướng thay vì áp đặt, ép buộc.
Ảnh minh họa
3. Đối xử với con bằng thái độ trịch thượng
Nhiều bậc cha mẹ luôn cảm thấy mình lớn hơn con, có kinh nghiệm hơn con nên con phải ngoan ngoãn, nghe lời. Tuy nhiên, việc ra lệnh, chỉ trích, khiển trách, tra hỏi và hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của con sẽ chỉ khiến con xa cách và không muốn giao tiếp.
Một mối quan hệ tốt đẹp giữa cha mẹ và con cái là phụ huynh nên giữ thái độ khiêm tốn và lắng nghe quan điểm của trẻ. Bình đẳng, tôn trọng và thiết lập mối quan hệ với con như bạn bè có thể thúc đẩy sự kết nối tình cảm với trẻ.
Xin hãy nhớ rằng đàn áp không phải là giáo dục và nghiêm khắc không có nghĩa là khắc nghiệt. Điều có thể thực sự mang đến hạnh phúc cho trẻ em là sự khẳng định và khích lệ của cha mẹ.
Viện Khoa học Giáo dục Trung Quốc đã thực hiện một cuộc khảo sát: Yếu tố nào của gia đình có tác động lớn hơn đến thành tích của trẻ? Kết quả cho thấy, cảm xúc của cha mẹ càng tích cực thì tỷ lệ thành tích xuất sắc của con cái càng cao. Nhiều gia đình có học lực hàng đầu không chỉ "ép" con học bất chấp mà chính cha mẹ không ngừng hoàn thiện bản thân, giữ bình tĩnh trong cảm xúc và làm gương cho con cái.
Như nhà giáo dục nổi tiếng Cai Yuanpei đã nói: "Điều quyết định cuộc đời của một đứa trẻ không phải là thành tích học tập mà là sự trau dồi nhân cách lành mạnh. Nếu muốn nuôi dưỡng nhân cách lành mạnh cho con, điều đầu tiên cha mẹ cần làm là thay đổi giọng điệu và cách nói chuyện".
Chỉ bằng cách thường xuyên nuôi dưỡng con bằng những lời nói tử tế, nhẹ nhàng, khích lệ và nhân ái, bạn mới có thể khiến cuộc đời con tươi sáng.