Mỗi ngày cô trò có 4 lượt đi - về như thế cũng ngốn của Huyền không ít thời gian. Nhưng vất vả nhất là vào mùa đông. Hết giờ lên lớp cũng là lúc trời nhập nhoạng tối. Vừa phải dầm mình dưới nước, trước cái lạnh “cắt da cắt thịt” của vùng cao, cô Huyền phải mò mẫm lần đường qua suối đưa Dơ về nhà.
Sớm hôm sau, khi sương mù còn bao phủ, cô lại ngược đường qua suối đón trò. Hôm nào tranh thủ về điểm trường trung tâm lấy thực phẩm thì việc đón Dơ thuận tiện hơn, chỉ còn có một chiều.
Thế nhưng, đó chỉ là câu chuyện mùa khô, nước suối cạn, ra đến giữa dòng chỉ cao qua đầu gối. Một năm, mất khoảng 2 tháng mùa mưa, nước suối dâng cao khiến việc đi lại của cô trò trở thành nỗi ám ảnh.
“Nước suối dâng cao, đục ngàu, chảy siết nhìn rất sợ. Ở đây người dân cũng tự làm chiếc cầu. Nói là cầu, nhưng thực chất chỉ là vài sợi dây thừng, buộc vài tấm ván cách nhau cả mét lủng lẳng qua suối. Đi một mình thôi đã khó lắm rồi, nhưng vì cõng theo Dơ nên em không cho phép mình sợ hãi” – cô Huyền kể.
Huyền bảo, vất vả là thế, nhưng có một điều rất đặc biệt là Dơ rất ý thức và tự lập. Vì thế, các cô giáo không phải vất vả chăm sóc em. Ở lớp Dơ tự chơi, đến bữa tự xúc ăn, không cần ai giúp. Chỉ có việc vệ sinh thì cần có người hỗ trợ.
“Dơ chưa nói được nhiều, nhưng nhìn ánh mắt của em là tôi hiểu bé cần gì. Dơ rất thích các cô giáo mát xa, xoa bóp chân mỗi ngày. Có lẽ, bé cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn nên thỉnh thoảng cứ lại gần cô giáo, rồi kéo tay cô, chỉ vào chân mình” – Huyền nói.
Điều kì diệu
Cô giáo Huyền cũng tâm sự, có lẽ vì mới ra trường, đối diện với quá nhiều áp lực, khó khăn do đặc thù vùng miền mang lại, nên đôi lúc em cũng thấy nản. Nhưng mỗi sáng thức dậy, nghĩ đến hình ảnh Dơ đang ngồi hiên nhà đợi, cô Huyền không cho phép mình bỏ cuộc.
Mỗi ngày trôi qua, được đến lớp với bạn bè, tham gia nhiều trò chơi hấp dẫn và dưới bàn tay chăm sóc của các cô, Dơ hòa nhập, trở nên dạn dĩ, vui vẻ hơn. Em dần hứng thú với mỗi bài học mới mà cô giáo giới thiệu.
Để tiếp bước con đường đến trường cho Dơ, cô Huyền cùng các giáo viên Trường Mầm non Mường Tùng đã kêu gọi, kết nối sự hỗ trợ của nhiều nhà hảo tâm. Trong đó, có nhà từ thiện duy trì hỗ trợ em 1 triệu đồng/tháng.
Cô giáo Huyền chia sẻ: “Dơ ăn rất khỏe, nên bé đến lớp chúng em hoàn toàn yên tâm”.
Còn theo cô giáo Lò Thị Phượng, Hiệu trưởng Trường Mầm non Mường Tùng cho hay, thì mới chỉ sau một năm đi học, nhiều người không nhận ra Dơ vì trông bé bụ bẫm, khỏe mạnh và hồng hào hơn hẳn.
Song, điều khiến cô Huyền và các giáo viên Trường Mầm non Mường Tùng phấn khởi nhất, chính là từ đây Dơ đã tự đứng được bằng đôi chân của mình.
“Cuối năm học vừa rồi giáo viên chúng em phải ngỡ ngàng khi thấy Dơ tự đứng lên được. Ai cũng bảo đúng là điều kì diệu” – cô Huyền bộc bạch.
Tôi hiểu nỗi vui mừng, phấn khởi của cô Huyền. Bởi, với một cô giáo mầm non, trẻ cứ ngoan ngoãn, khỏe mạnh, phát triển bình thường đã là thành công. Còn trong hoàn cảnh này, đúng là điều kì diệu. Song tôi biết, niềm hạnh phúc đó không ngẫu nhiên mà có, nó phải được vun đắp từ những yêu thương và nghị lực phi thường…