Sau một số cuộc thảo luận chân thành, gia đình Einstein miễn cưỡng đồng ý với cách tiếp cận của Harvey.
Bộ não của Einstein vẫn như một nam châm có năng lượng vô hạn, thu hút sự chú ý của thế giới.
Người đầu tiên hành động là chính phủ Mỹ. Ngay sau đó Harvey được triệu tập đến một cuộc họp tại Viện Bệnh học Lực lượng Vũ trang. Tại cuộc gặp, một nhóm nhân vật kiệt xuất trong ngành thần kinh học Mỹ yêu cầu Harvey "giao nộp bộ não của Einstein cho đất nước", nhưng Harvey từ chối.
Bệnh viện Princeton, nơi Harvey làm việc, cũng yêu cầu ông giao mẫu vật. Bệnh viện cho rằng hành vi của Harvey đã gây rắc rối lớn cho bệnh viện, nên bệnh viện sẽ giữ lại bộ não và giao cho các chuyên gia thần kinh chuyên nghiệp để nghiên cứu. Harvey cũng từ chối. Thế là ông bị sa thải.
Harvey bị đuổi ra khỏi ngành y, mất hết sự nghiệp và một mình đến Philadelphia, nơi ông cẩn thận cắt não Einstein thành 240 mảnh. Mỗi mảnh đều được đánh số để chỉ ra vị trí của nó trong não. Các mảnh cắt được nhúng vào keo dán rồi ngâm lại trong formalin để bảo quản.
Vào một đêm bình thường, Harvey biến mất trong màn đêm cùng với bộ não của Einstein.
Khi chúng ta nhìn lại những câu chuyện trong quá khứ bằng con mắt hiện đại, hành động của Harvey chắc chắn đã vi phạm nhân quyền của Einstein và gia đình ông.
Tuy nhiên, vào năm 1955, quan điểm phổ biến cho rằng các cơ quan được lấy ra trong quá trình khám nghiệm tử thi là những "mẫu vật" khoa học và các bác sĩ có thể sở hữu những mẫu vật này theo Quyền sở hữu trí tuệ.
Vậy bộ não của Einstein thuộc về ai?
Hình ảnh bộ não thiên tài
Khi nó còn ở trong cơ thể người sống thì câu trả lời là hiển nhiên, tuy nhiên, khi nó được tách ra khỏi cơ thể, ranh giới về quyền lợi bắt đầu trở nên mờ nhạt. Vì vậy, thông qua một số sự trùng hợp ngẫu nhiên trong lịch sử, bác sĩ Thomas Harvey đã trở thành "chủ nhân thực sự" của bộ não Einstein.
Người "ăn cắp" đầy tham vọng muốn tìm ra "sự khác biệt giữa thiên tài và người phàm" từ bộ não của Einstein, nhưng Harvey lúc đó không biết ông sẽ dành 43 năm còn lại của cuộc đời để theo đuổi câu trả lời này.
Là một nhà nghiên cứu bệnh học, Harvey rất tài năng, nhưng khi nghiên cứu bộ não của Einstein từ góc độ khoa học thần kinh, rõ ràng là ông còn lâu mới đủ chuyên môn.
Trong hơn hai thập kỷ kể từ khi bị bệnh viện sa thải, Harvey đã bị mất giấy phép hành nghề y, ông đã nhiều lần cố gắng liên hệ với các nhà thần kinh học nổi tiếng trong và ngoài nước với hy vọng có được cơ hội hợp tác nghiên cứu nhưng không ai chấp nhận. Bộ não thiên tài lang thang này dường như đã bị mọi người hoàn toàn lãng quên.
Bước ngoặt đến vào năm 1978, khi một phóng viên trẻ được cử đi tìm tung tích bộ não của Einstein. Phóng viên đã tìm thấy nơi ở của Harvey ở Kansas, nơi hai chai mẫu vật lớn đã lặng lẽ chờ đợi trong tủ lạnh rượu táo suốt 23 năm.
Trong một bài viết đăng trên tạp chí New Jersey Monthly, phóng viên đã ghi lại những gì anh nhìn thấy: "những nếp nhăn giống như vỏ sò, có màu của đất sét nung".
Harvey một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý: Kênh khoa học tranh nhau phỏng vấn ông, các phóng viên cắm trại trên bãi cỏ của ông, và vô số nhà khoa học thần kinh đã liên hệ với ông để xin các mẫu vật.
Kể từ đó, một "kỷ nguyên" nghiên cứu não Einstein bắt đầu. Hàng trăm, hàng ngàn chuyên gia đã cố gắng tìm ra sự khác biệt giữa người bình thường và thiên tài.
Tuy nhiên, khoa học luôn lạnh lùng và tàn nhẫn hơn lý tưởng: bộ não của Einstein quả thực có khác biệt, nhưng thực tế, bộ não của mỗi người đều có những đặc điểm riêng. Mỗi sự khác biệt có thể đến từ một số thay đổi trong não bộ, nhưng dựa trên kiến thức hiện tại, chúng ta vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời chắc chắn và hợp lý.
Bác sĩ Harvey khi về già
Bí mật của thiên tài vẫn chưa được giải đáp và năm 2007, Harvey qua đời tại Bệnh viện Princeton. Ông đã trả lại 170 mảnh não còn lại của Einstein cho Bệnh viện Princeton và người quản lý các mẫu vật là giám đốc bệnh lý mới, Klaus - đây là vị trí cũ của Harvey.
Klaus sau đó nói với phóng viên: "Harvey được tự do, còn tôi thì bị trói".
Nguồn: 163