Thầy Trần Hữu Nghĩa công tác tại Trường THPT Văn Ngọc Chính, (Mỹ Xuyên, Sóc Trăng) cho biết: “Tôi được học thầy Minh trong những năm học ở khoa Văn Trường ĐH Cần Thơ. Học thầy, chúng tôi ai cũng thích vì thầy rất nhiệt tình, tận tâm với học trò. Được thầy cho xem lại Phiếu sinh viên và Bảng điểm, chúng tôi như được sống lại những năm tuổi trẻ sinh viên. Thậm chí nhiều người không còn tấm ảnh nào của thời sinh viên nhưng thầy vẫn còn giữ lại cho chúng tôi. Xúc động vô cùng”.
Một câu chuyện khác thể hiện tình yêu thương học trò của thầy Huỳnh Văn Minh được nhiều cựu sinh viên kể lại: Thầy rất thương học sinh, nhất là học sinh nghèo. Các em đến nhà thầy, thầy có gì trò ăn nấy, rất vui vẻ. Trong số này có sinh viên Nguyễn Văn Nở, hoàn cảnh gia đình nghèo. Biết hoàn cảnh của trò, thầy Minh kêu trò đến nhà, nấu cơm cả thầy và trò cùng ăn.
Kể từ những ngày gian truân đó, cậu học trò Nguyễn Văn Nở gắn bó với thầy, sau khi tốt nghiệp đại học được giữ lại giảng dạy tại Trường ĐH Cần Thơ, trở thành đồng nghiệp với thầy. Nay cậu sinh viên Nguyễn Văn Nở đã là Phó Giáo sư, Tiến sĩ. “Nguyễn Văn Nở, trước khi đỗ đại học em từng đi thanh niên xung phong. Ngày xưa, Nở hay tới nhà tôi nấu cơm, thầy ăn gì trò ăn nấy. Nở cũng là lớp sinh viên đầu tiên sau giải phóng. Ra trường được giữ lại giảng dạy và trở thành Trưởng khoa Sư phạm, Trường ĐH Cần Thơ”, thầy Minh xúc động.
Chia sẻ về người thầy đáng kính, PGS.TS Nguyễn Văn Nở, nguyên Trưởng khoa Sư phạm (Trường ĐH Cần Thơ) cho biết: Nếu ngày đó không có thầy Minh thì bản thân không được như ngày hôm nay. Tôi đến trường với nỗi lo nghèo khó, quần áo không đủ để mặc, cơm cũng không đủ no. Thầy kêu tôi cứ đến nhà thầy ở, ai có ngờ nhà thầy cũng nghèo lắm, thầy trò phải đi xin cây về dựng thêm vách nhà, kê thêm mấy tấm gỗ để có chỗ ngủ cho tôi và nhiều bạn cũng nghèo như tôi. Ngoài đi dạy, thầy còn chăn nuôi để có thêm tiền trang trải trong gia đình và nuôi học trò nghèo như chúng tôi”.
Chỉ vào một tấm phiếu khác có phần cũ kỹ ghi tên Lý Quan Lịch, sinh năm 1916, thầy Minh cho biết: “Khi là sinh viên của tôi, ông Lịch đã là giáo viên Trường THPT Phan Thanh Giản (nay là Trường THPT Châu Văn Liêm, TP Cần Thơ). Ông Lịch hơn tôi 22 tuổi. Tôi kính nể ông Lịch vì dù chưa quen, tôi đã biết ông ấy là thầy giáo. Nhưng mỗi lần gặp, ông Lịch đều đứng xa chắp tay chào thầy. Sau này, con và cháu của ông Lịch đều học tôi”.
Chia sẻ về người thầy của mình, Nguyễn Thị Như Hoàng - sinh viên khóa 30 Trường ĐH Cần Thơ cho biết: Thầy được mệnh danh là “ông già Nam Bộ”, sinh viên nào học thầy rồi đều gọi thầy bằng cái danh trìu mến đó. Mỗi bài giảng của thầy đều gắn liền với một điển cố hoặc điển tích, thầy như một kho tàng kiến thức nên sinh viên rất yêu mến phong thái uyên bác, lịch lãm nhưng cực kỳ gần gũi, đậm chất Nam Bộ của thầy.
Ai đã từng là học trò thầy Huỳnh Văn Minh cũng đều nhớ như in phong cách dạy học của thầy. Thầy tâm niệm dạy Văn khác những môn khác, không phải dạy tác phẩm này hay bài văn nọ, mà người học Văn phải hoàn chỉnh về nhân cách, đối nhân xử thế, hay đúng hơn là hướng con người đến “chân, thiện, mỹ”.
Bài giảng đầu tiên của thầy là viết chữ đúng nét, đúng chính tả, câu cú rõ ràng, ai không đạt đều bị trừ điểm mạnh tay trong bài thi; còn yếu kiến thức thầy du di hơn. Đặc biệt là thầy luôn khuyên học trò: “Bất cộng đới thiên với lũ ngu dốt” - nghĩa là học dốt thì đừng kiếm thầy, đừng coi thầy là thầy, bởi thầy đã dạy hết lòng mà không biết gì thì quá lười biếng… Cũng chính vì lời khuyên của thầy mà nhiều thế hệ học trò đều phấn đấu học tập, trở thành người có ích cho xã hội.
Điều khiến học trò càng quý mến thầy Minh chính là phần thưởng của thầy khi học trò cùng lớp ra trường, thành tài và trở thành chồng vợ. Phần thưởng đám cưới của thầy chính là một cặp vịt (trống, mái) và hai lít rượu. Thầy Minh nhớ lại: “Tôi làm theo lẽ tự nhiên thôi, vậy mà các trò cảm động lắm, cứ nhắc hoài. Cặp vịt là theo điển tích xưa cưới hỏi phải có cặp nhạn thể hiện sự gắn bó thủy chung, giờ không có nhạn, thay bằng cặp vịt trắng là vậy đó”.
Ngoài gia tài là phiếu thông tin sinh viên, trên vách nhà thầy còn treo rất nhiều hình ảnh sinh viên mặc áo cử nhân ra trường, bên dưới đề dòng chữ “Kính tặng thầy”, “Kính tặng ông ngoại”. Chỉ tay vào những tấm ảnh, thầy Minh cười tâm đắc: “Mấy đứa đó ở chung riết quen tay quen chân, ra trường đứa nào cũng gửi tấm hình vậy đó, vậy là mãn nguyện rồi, gia tài lớn lắm nghen”.
Lúc đầu, tôi muốn tìm hiểu các em, trong quá trình dạy học nếu chưa hiểu thì thầy trò trao đổi với nhau như những người bạn. Tôi lưu giữ những tấm phiếu này cũng như lưu lại cuộc đời dạy học của mình. Mỗi em có một số phận riêng, nhưng tôi luôn tự hào về các em. - Thầy Huỳnh Văn Minh