* * *
Vầng trăng dường như đứng lại, cứ lơ lửng treo trên bầu trời thành phố. Vầng trăng đang nhẹ nhàng tỏa ánh sáng vàng vàng và mát dịu của mình như lời ru cho thành phố ngủ sau một ngày mọi người cùng căng mình chống dịch, sau một ngày những người lính trẻ hăm hở với công việc “đi chợ” của mình.
Cùng anh em “tay xách nách mang” đi bộ đưa đồ ăn đến từng nhà Tuấn Hiệp đã thấy quen quen. Hóa ra đi chợ không có gì là khó. Nhớ hôm nhận nhiệm vụ cánh lính trẻ chưa quay về trại mà còn tụm lại bàn tán sôi nổi.
“Thủ trưởng ơi – Một cậu có vẻ như được anh em cử làm đại diện thẳng thắn nói với Tuấn Hiệp - Thủ trưởng ơi, thủ trưởng đã có gia đình nên cho chúng em hỏi”. Tuấn Hiệp dừng chân bước, anh đứng lại lắng nghe “Các cậu định hỏi điều gì?”.
“Dạ. Vấn đề đi chợ ấy ạ. Thủ trưởng đã có gia đình nên việc đi chợ chắc cũng sơ sơ, chứ bọn em chưa biết là thế nào ạ?’. Tuấn Hiệp cười động viên “Tớ cũng hơn gì các cậu đâu. Đối với đi chợ khác gì “mù chữ”. Đấy, tớ nghĩ phải học thôi”.
Nghe Tuấn Hiệp trả lời vậy, cánh lính trẻ lập tức nhao nhao “Vâng đúng đấy ạ. Thủ trưởng có vợ rồi nhưng chưa biết đi chợ thì phải học. Bọn em cũng phải học để còn lấy vợ chứ. Mà này thủ trưởng ơi. Em tính dịp này là cơ hội cho anh em chúng mình”.
“Cơ hội?” Tuấn Hiệp chau mày “Vâng. Chứ thủ trưởng tính. Xưa nay việc đi chợ là chuyện của đàn bà con gái. Bây giờ là thời đại 4.0 rồi. Đàn ông con trai cũng phải biết đi chợ. Đi chợ giỏi. Nấu nướng giỏi là chị em mê tít. Em nghe nói: Muốn chinh phục chị em không gì hay hơn là “đánh vào” cái miệng của họ”.
Tuấn Hiệp phì cười “Đánh vào cái miệng của chị em?”. “Chứ lị - cậu lính đại diện vẻ dứt khoát – Cho chị em ăn miếng ăn ngon thì cái gì chị em cũng chiều”.
Nói xong cậu lính quay về phía anh em nói rõ to “Chúng mày ơi. Vào Nam chi viện chống dịch đợt này là “cơ hội vàng” cho tất cả chúng ta. Mà biết đâu đấy khi kết thúc nhiệm vụ lại có nhiều thằng không muốn trở ra Bắc đấy”. Tức thì nhao nhao “Nghĩa là gì. Là gì mà không muốn trở ra Bắc?”.
Cậu lính đại diện vẫy vẫy tay cho cánh lính xúm lại, cậu nói kiểu thầm thì quan trọng “Đi chợ khéo. Đưa tới nhà dân đúng địa chỉ và đúng nhu cầu. Tớ nói thật nhé: Con gái Sài Gòn mê trai Bắc đảm đang lắm. Sẽ có thằng “được yêu” nên chẳng muốn trở ra Bắc nữa. Muốn ở lại làm rể Sài Gòn thôi”.
* * *
“Đang nhớ em nào mà đực mặt ra thế?. Câu hỏi của Thuận Châu làm Tuấn Hiệp sực tỉnh. Anh vội trả lời “Còn em nào nữa?” Tuấn Hiệp cười vui “Chỉ nhớ mỗi cô giáo của anh thôi”. Im lặng, Tuấn Hiệp bồi hồi nhớ lại “buổi ban đầu”. Số là tối ấy. Cũng một tối trăng thu vàng rực.
Tối đó Liên chi đoàn đơn vị của Tuấn Hiệp và Liên chi đoàn khoa Văn Trường Đại học Sư phạm tổ chức giao lưu kết nghĩa. Toàn trai thanh gái lịch cả. Với tư cách là Bí thư Liên chi đoàn đơn vị nên Tuấn Hiệp phải “giơ đầu chịu báng”, nghĩa là anh phải thay mặt anh em để đứng ra cùng làm chủ trì buổi giao lưu.
Một buổi giao lưu diễn ra vui vẻ và nhiều ý nghĩa. Tan buổi, khi chia tay ra về, một cô giáo sinh tiến lại gần Tuấn Hiệp, cô nhoẻn cười rồi dúi vào tay anh một mẩu giấy nhỏ “Về nhà anh hãy xem nhé. Em chào anh”.
Chỉ có thế thôi, Đúng là gái Khoa Văn có khác, mạnh mẽ và dứt khoát. Thế thôi là Tuấn Hiệp đã có số điện thoại của cô giáo sinh có cái tên hay hay “Thuận Châu”. Từ đó họ thường gọi điện trao đổi, thì ra Thuận Châu là người Sơn La, cha mẹ cô đã chọn một cái tên địa danh của vùng đất Tây Bắc để đặt tên cho cô với mong muốn cô sẽ dịu dịu và xinh đẹp.
“Có chuyện này hay lắm. Có muốn nghe anh kể không?” Tuấn Hiệp hỏi. Phía bên kia cô giáo Thuận Châu phấn khởi ra mặt “Vâng. Anh kể đi”.
Hồi sáng nay khi cùng anh em đi đưa đồ cho từng nhà xong, vừa lúc quay đi thì Tuấn Hiệp nghe tiếng lí nhí trẻ thơ “Con chào chú bộ đội”. Anh dừng chân bước và nhận ra bên trong cánh cửa xếp có một cô bé đang đứng, cô bé thò tay qua khe cửa vẫy vẫy. Tuấn Hiệp lại gần, khoảng cách đủ để giãn cách và cũng đủ để hai chú cháu nói chuyện được với nhau.
Anh ngồi xuống “Chú bộ đội chào con”, cô bé cười bẽn lẽn, “Nhưng mà sao con không đeo khẩu trang như chú đây này?” Tuấn Hiệp chỉ tay vào cô bé. Cô bé vội nói “Con có đeo khẩu trang đấy chứ. Cơ mà con bỏ ra để chú bộ đội thấy mặt con. Chú bộ đội ơi. Chú thấy con có xinh không?”.
Tuấn Hiệp cười thành tiếng “Xinh. Rất xinh con ạ”. Cô bé cười khanh khách rồi đeo lại khẩu trang, cô bé nói nhỏ “Chú bộ đội ơi. Mẹ con bảo sắp tới Trung thu rồi mà ba con chưa thấy về. Con sợ ba con không kịp về con sẽ không có quà Trung thu”.
Nghe cô bé nói vậy Tuấn Hiệp chợt buồn lây, anh nghĩ tới bé Huyền Nga chắc cũng mong bố về để có quà Trung thu. “Thế ba con đi đâu?”. “Dạ ba con đi chống dịch lâu lắm chưa về. Ba con là bác sĩ chú bộ đội ạ”. “Đúng rồi. Ba con cũng như các chú đều đi chống dịch. Chống dịch để Trung thu này mọi trẻ em đều sẽ có quà”.
Anh đứng dậy nhưng lại ngồi xuống “Con ngoan nghe lời mẹ nhé. Chú sẽ mang quà Trung thu đến cho con. Nhớ nhé”. Cô bé gật gật đầu rồi quay người đi vào trong nhà miệng với lại câu chào “Con chào chú bộ đội”.
“Con bé đáng yêu như bé Huyền Nga nhà mình ấy – Tuấn Hiệp nói, giọng hơi nghèn nghẹn - Dịch dã làm bọn trẻ thiệt thòi. Mấy ngày nữa anh sẽ quay lại nhà cô bé để hỏi rõ địa chỉ. Em sẽ gửi Hồng Xiêm Xuân Đỉnh vào làm quà cho con bé nhé”. Thuận Châu mím môi để giấu nỗi xúc động “Vâng có địa chỉ là em sẽ gửi ngay. Trung thu này con bé chắc rất vui”.
Tuấn Hiệp vui trở lại “Chắc chắn rồi. Giờ em chuyển máy cho con để anh nói với con”. Từ đầu máy bên kia cô bé Huyền Nga mặt tươi roi rói. Tuấn Hiệp hơi cúi xuống tựa như đang ngồi trước mặt con “Con ngoan. Giờ con nghe lời bố, nghe lời mẹ lên giường ngủ nhé. Con ngủ đi để chị Hằng Nga còn xuống chơi với bé Huyền Nga chứ”.
“Vâng ạ” cô bé Huyền Nga ngoan ngoãn đáp, nó còn chúm chúm đôi môi xinh xinh “chụt chụt” mấy cái nữa rồi mới đưa máy cho mẹ. Đuôi mắt của Thuận Châu rơm rớm “Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé”. Tuấn Hiệp hít một hơi dài “Rõ. Thưa đồng chí vợ. Hết dịch anh sẽ về”.