Còn với cụ Sùng Thị Mặc (xã Tả Lèng, huyện Tam Đường), suốt hơn 90 năm cuộc đời của mình, chưa bao giờ cụ nghe ai nhắc đến ngày 8/3. (Ảnh: Lộc Liên)
Bằng chất giọng phổ thông lơ lớ tiếng Mông, cụ Mặc cho biết mình lấy chồng từ năm 12 tuổi, cuộc sống quá khó khăn khiến cụ quanh năm chỉ nhìn xuống rẫy ngô, rẫy sắn mà chưa bao giờ ngước lên nhìn cuộc sống. Vì thế mà ngày 8/3 với cụ quá xa lạ. (Ảnh: Lộc Liên)
8/3 năm nay, cụ Mặc chỉ còn một mình trong căn nhà gỗ đơn sơ, 4 phía gió lùa, mái lợp tôn xi măng đã thủng lỗ chỗ. “Chồng cụ chết rồi, cụ sống một mình. Mỗi ngày cụ chỉ ước mắt không mờ để nhặt được vài mớ rau má, chân không mỏi để theo người trong bản đi bộ xuống chợ San Thàng (TP Lai Châu) bán rau, lấy tiền
Có lẽ, với những người phụ nữ vùng cao như cụ Mặc, chị Phay, chị Xe hay mẹ của em Mai, ngày 8/3 với họ cũng bình thường như bao ngày khác vì trước nay họ chưa từng biết đến. Và nếu biết thì mong ước lớn nhất của họ cũng là có sức khỏe để lên nương, lên rẫy nhiều hơn, bán được 10 nghìn đồng rau má để cuộc sống bớt khổ, bớt đói một bữa. Do đó, việc nhận được một lời chúc hay bó hoa, hộp quà trong ngày 8/3 như những người phụ nữ khác với họ là cả một niềm mơ ước. (Ảnh: Lộc Liên)