Sau chuyến du lịch bão táp với cả nhà bạn trai, tôi quyết không cưới xin gì nữa

02/05/2024, 09:40
Theo dõi Giáo dục Thủ đô trên

Kể ra đây thì nhiều người cho rằng tôi bôi bác gia đình bạn trai, nhưng quả thật sau chuyến đi du lịch cùng họ dịp nghỉ lễ, tôi dứt khoát bỏ của chạy lấy người.

Lý do là bởi đang đi đường thì vợ chồng người chị gái nhìn thấy một quán nhậu đông nghịt. Họ nghĩ đông chắc chắn sẽ ngon nên quẹo luôn vào đấy và dẹp chỗ tôi đã đặt bàn. Tôi nói quán ấy đồ ăn không ngon, không tươi và giá đắt. Song nhà họ vẫn nằng nặc đòi ăn, và bắt tôi hủy chỗ kia để ngồi theo ý họ muốn.

Lúc này máu nóng đã bốc lên đỉnh đầu. Tôi bắt bạn trai quay xe về và không muốn đi cùng nhà anh nữa. Hai đứa dừng lại cãi cọ giữa đường, tôi bảo anh bịa lý do đau bụng hay gì cũng được để xin phép cho tôi vắng mặt, chứ thực sự tôi rất khó chịu với kiểu độc đoán của nhà anh.

Sau một hồi căng thẳng thì bạn trai xuống nước trước. Anh năn nỉ tôi nguôi giận, mong tôi góp mặt cùng cho đến hết chuyến đi để cả nhà được vui vẻ. Tôi nghe không lọt tai tí nào. Tại sao tôi phải giả vờ vui trong khi thực tế ngược lại hoàn toàn?

Cuối cùng tôi cũng hít một hơi cho qua và đồng ý đến chỗ ăn mà nhà bạn trai chọn. Tôi sẽ ăn thật nhanh và kiếm cớ về trước cho lành.

Tới nơi thì nhà họ cũng vừa ổn định chỗ. Mẹ bạn trai bảo tôi chọn thực đơn vì tôi am hiểu đặc sản quê mình hơn họ. Nhìn giá các món tôi cũng khá nhíu mày vì cao hơn hẳn các chỗ khác, nhưng thôi đã ngồi đấy rồi thì đành phải gọi thôi.

Tôi nhẩm trong đầu được 4-5 món rồi thì tự dưng anh rể của bạn trai đã dõng dạc gọi đồ trước. Toàn món anh này quen ăn nhậu trên Hà Nội kiểu đậu rán, rau luộc. Bố mẹ bạn trai liền nói tôi chọn hải sản ăn cho lạ miệng nhưng tôi chưa kịp lên tiếng thì ông anh rể lại tranh phần. Tôi gập luôn quyển thực đơn lại và kệ cho anh ta gọi.

Khi cả nhà đang ngồi đợi đồ ăn ra thì nhân viên nhà hàng bê 2 bát ruốc chua cay ra và hỏi bàn nào đặt. Ông anh rể hô rất to rằng “Ở đây em ơi”, mà tôi nhớ lúc nãy anh ta chẳng hề order món này. Lát sau bàn bên cạnh mới thắc mắc sao ruốc mãi chưa ra, nhân viên cúi đầu xin lỗi khiến tôi thấy ngại hộ.

Cả nhà bạn trai ngắm nghía bát ruốc và chụp ảnh bàn luận như chuyên đề ẩm thực. Con ruốc quê tôi giống con bạch tuộc nên họ cứ cãi nhau xem tên gọi như nào mới đúng. Chỉ vậy thôi mà bố mẹ bạn trai cũng giận nhau đòi đổi chỗ ngồi!

Chị chồng tương lai gắp được một con ăn thử xong nhăn mặt chê dai. Tôi ăn con ruốc từ bé nên biết nó giòn như thế nào, biết cách ăn thì chỉ cần cắn mạnh là xong. Nhưng không, bà chị gái nhất quyết không cho ai ăn tiếp, gọi bằng được nhân viên ra để mượn kéo cắt nhỏ cả bát ruốc ra mới chịu!

Tôi ngán ngẩm ngồi nhìn bữa cơm loạn như cái chợ. Chưa dừng lại ở đó, những món mà ông anh rể chọn đều không ngon. Mực hấp tôi nhìn sơ qua đã biết là bị ôi, cắn một miếng thấy mùi hôi tanh nồng. Y rằng cả nhà cùng chê, bỏ phí đĩa mực bé tí 400 nghìn đồng. Thêm đĩa rau bí luộc lệch vị hẳn so với toàn bộ bữa ăn, chỉ gắp 2 lần là họ cũng bỏ mứa.

Ông anh rể thấy mọi người ăn uống kém nhiệt tình nên mặt vẻ tự ái. Tôi chẳng chê câu nào, kệ cho họ trải nghiệm. Cũng may tôi kiềm chế được cơn nóng giận, không thì lại mang tiếng thích chỉ đạo nhà người ta.

Ăn xong ra thanh toán hết hơn 4 triệu đồng cho 6 món chỉ toàn rau thịt với mỗi đĩa mực. Cả nhà bạn trai nhốn nháo cãi nhau với nhà hàng. Mỗi người một câu to tiếng ầm ĩ cả lên. Tôi né hẳn ra một góc không can dự. Bố mẹ bạn trai càu nhàu bảo tự dưng chọn cái quán vớ vẩn để bị “chặt chém”. Bà chị gái liền bênh chồng ngay không thiếu câu nào.

Ông anh rể cũng chẳng vừa miếng, quay sang gân cổ trách mọi người đồng ý chọn chỗ xong ăn dở cứ đổ tại anh ta. Hôm trước thì tự ý đi bừa khiến cả nhà mệt mỏi vô ích, mất thời gian lại chẳng được chơi gì. Hôm sau thì ăn đúng chỗ vừa dở vừa đắt. Tôi lướt điện thoại chờ gia đình họ trách móc lẫn nhau. Còn bạn trai thì toát mồ hôi đứng hòa giải.

Tóm lại chuyến du lịch đầu tiên tôi tham dự cùng với nhà chồng tương lai đã thất bại hoàn toàn, mà đúng ra thì có tham dự được chút nào đâu vì họ chẳng hề tôn trọng tôi. Sau này sẽ còn nhiều lần du lịch gia đình kiểu vậy nữa, nên chắc tôi rút lui sớm cho đỡ nhọc.

Ngay sau bữa ăn đó khi về nhà tôi đã nhắn tin cho bạn trai nói tạm dừng chuyện cưới xin đi. Tôi hoàn toàn mất cảm tình với gia đình anh và quan trọng là họ không coi tôi ra gì cả. Bạn trai hoảng hốt nói tôi bình tĩnh đợi anh nói chuyện lại, nhưng tôi tắt liên lạc với anh luôn. Chưa có danh phận đã như thế, cưới về rồi thì tôi phải chịu đựng những gì nữa? Phản ứng lại thì kiểu gì cũng bị chỉ trích con dâu hỗn láo với nhà chồng. Mà im lặng nhịn nhục thì phát điên mất. Tốt nhất là dừng luôn trước khi quá muộn.

(Nguồn: Phụ nữ Việt Nam)

Theo vtc.vn
https://vtc.vn/sau-chuyen-du-lich-bao-tap-voi-ca-nha-ban-trai-toi-quyet-khong-cuoi-xin-gi-nua-ar868501.html
Copy Link
https://vtc.vn/sau-chuyen-du-lich-bao-tap-voi-ca-nha-ban-trai-toi-quyet-khong-cuoi-xin-gi-nua-ar868501.html
Bài liên quan

(0) Bình luận
Nổi bật Giáo dục thủ đô
Đừng bỏ lỡ
Mới nhất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO
Sau chuyến du lịch bão táp với cả nhà bạn trai, tôi quyết không cưới xin gì nữa