Con cái phải mạnh mẽ từ bên trong, ép buộc rèn luyện từ bên ngoài sẽ chỉ phản tác dụng.
Trẻ tự lập có thể tự làm mọi việc mà không ỷ lại, dựa dẫm vào người khác. Bởi vậy, bố mẹ nên dạy càng sớm càng tốt. Nhưng tại sao có nhiều cha mẹ càng rèn con tự lập, con càng nhút nhát, rụt rè? Câu chuyện của gia đình ở Trung Quốc, dưới góc nhìn của một bà mẹ có thể khiến hàng ngàn phụ huynh giật mình:
Trước đây, chồng tôi luôn thẳng thắn rèn luyện con gái tính tự lập nhưng kết quả là con rụt rè, không dám làm gì. Có lần con gái tôi hỏi: "Mẹ ơi, bố có yêu con không? Tại sao bố không bao giờ nói yêu con và không cho con chơi với bố?", lúc đó, tôi mới nhận ra sai lầm của gia đình mình.
Người ta nói, con gái là chiếc áo bông nhỏ ấm áp của bố. Nhưng thay vì cưng chiều, chồng tôi lại mong con gái sẽ mạnh mẽ, tự lập và trở thành chiếc "áo giáp" không thể phá hủy.
Chồng tôi bận rộn với công việc và ít có thời gian dành cho con. Mỗi khi rảnh rỗi hiếm hoi gần con, anh luôn tranh thủ truyền cho con ý niệm: Dù là con gái cũng không được dễ khóc hoặc huấn luyện con tự mình hoàn thành một việc gì đó. Hai người gần như không có sự tương tác thân thiết, giữa cha và con gái luôn có khoảng cách.
Có một ngày cuối tuần, chồng tôi hiếm khi ở nhà nên hai vợ chồng thống nhất đưa con gái đi sở thú xem chim công. Từ xa nhìn thấy một con công trắng xinh đẹp đang đứng trên cành cây, con liền chạy về phía trước, vấp phải một hòn đá, ngã xuống đất và hét lên. Tôi vội bước tới đỡ nhưng bị chồng ngăn lại. Anh hét lên: "Chỉ là ngã thôi. Hãy đứng dậy nhanh lên. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc người khác giúp đỡ con".
Con bé cố gắng đứng dậy, vẫn dùng một tay che đầu gối, có vẻ như con thực sự bị thương. Tôi tiến lên giúp con vỗ nhẹ vết bẩn trên người, chồng tôi sốt ruột giục: "Sao con còn đứng thế? Con không thấy con công đang xòe đuôi sao?". Con nhìn về phía trước và tập tễnh đi. Nhìn bóng lưng của con, tôi cảm thấy nhói đau trong lòng.
Thông thường khi con vấp ngã, tôi sẽ ngay lập tức bỏ việc đang làm xuống, kiểm tra xem con có bị thương không và hỏi con có đau không. Con thường nói: "Mẹ ơi, giúp con thổi nó đi"; "Mẹ ơi, giúp con bôi thuốc"; "Mẹ ơi, giúp con xoa bóp một chút", khi đó, tâm trạng của con sẽ sớm tốt hơn.
Tôi quan tâm đến cảm xúc của con và con bé cũng thích bám lấy tôi. Chúng tôi thường xuyên vui vẻ cùng nhau. Con thích để tôi ôm và xoay nó cho đến khi cả hai đều choáng váng và ngồi phịch xuống ghế. Tôi cũng thường bày tỏ tình cảm với con: "Con gái ơi, mẹ yêu con". Mỗi lần nghe tôi nói điều này, con gái sẽ vui vẻ đáp lại: "Mẹ ơi, con cũng yêu mẹ nhưng bố không thích con".
Khi mẹ tôi tổ chức sinh nhật, một đại gia đình quây quần bên nhau và chơi trò chơi. Chồng tôi không thích nên ngồi trên ghế sofa xem TV, còn con gái ngồi cạnh chơi búp bê. Một lúc sau, con nhìn thấy một người cha trên TV đang bò bằng bốn chân, bế con đi vòng quanh nhà. Hai cha con đang cười đùa và la hét đầy phấn khích. Con đặt con búp bê xuống và từ từ di chuyển về phía bố, rụt rè ôm lấy vai. Thấy bố không từ chối, con bé quàng tay qua cổ rồi đu cổ bố. Chồng tôi quay lại nhìn thấy, bế con bé đặt lên ghế sofa: "Bao nhiêu lần bố đã bảo con đừng bám víu người lớn mà!".
Muốn chơi với bố nhưng sự nhiệt tình lại bị đón nhận một cách lạnh lùng như vậy, con bỗng tỏ ra thất vọng, cúi đầu khóc nức nở. Tôi không thể trách chồng trước cả nhà nên phải an ủi để con đỡ buồn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, con gái hỏi tôi: "Mẹ ơi, bố có yêu con không? Tại sao bố không bao giờ nói yêu con hay cho con chơi với bố?". Tôi nhanh chóng giải thích: "Tất nhiên là bố yêu con rồi, bố dạy con thôi. Khi bố mua cho con những thứ ngon đều là những cách thể hiện tình yêu".
Con gái tôi nói: "Bố của bạn con không chỉ mua rất nhiều thứ tốt mà còn thường xuyên bế bạn nữa". Nhìn vẻ mặt ghen tị của con gái, tôi âu yếm vuốt ve má con: "Có lẽ bố con cũng sẽ sớm làm như vậy với con thôi". Sau đó, tôi đắp chăn cho con gái rồi tắt đèn. Trong bóng tối, giọng nói của con gái tôi vang lên: "Tại sao bây giờ bố không thể làm điều này với con?". Tôi nhất thời không biết phải nói gì, im lặng một lúc lâu mới trả lời con bé: "Đợi đã, chúng ta hãy chờ đợi".
Ảnh minh họa
Nửa năm sau, chồng tôi điều chỉnh chức vụ, anh có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, dành nhiều thời gian cho con gái hơn. Nhưng con ngày càng rời xa, điều này khiến anh cảm thấy có chút thất vọng.
Mỗi lần tiễn con gái đến cổng trường, cháu sẽ ôm tôi và nói lời tạm biệt: "Tạm biệt mẹ, con yêu mẹ". Còn lại, con chỉ vẫy tay với bố rồi quay đi. Một tháng trôi qua như thế. Một buổi sáng, khi đón con gái đi chơi về, chồng tôi chua chát nói: "Ngày nào con cũng nói con yêu mẹ với em, nhưng chưa bao giờ nói với anh cả".
Tôi nhân cơ hội hỏi anh: "Anh nói bố yêu con với con gái mình khi nào vậy?". Chồng tôi không nói gì. Tôi nói tiếp: "Nếu anh cứ nuôi dạy con như thế này, tất cả những gì nó cảm nhận được từ anh là sự từ chối, không có tình yêu thương và không có cảm giác an toàn trong lòng. Làm sao nó có thể mạnh mẽ được? Nuôi dạy con cái không chỉ cần sự dạy dỗ, rèn luyện mà còn cả để con cảm thấy được yêu thương. Với tình yêu thương của cha mẹ tràn ngập trong lòng, con cái đương nhiên sẽ mạnh mẽ và tự lập. Chồng tôi rõ ràng rất cảm động sau khi nghe điều này.
Một ngày cuối tuần khác, chúng tôi đưa con gái ra sân chơi. Chồng và con gái tôi chơi đùa trên cát, còn tôi thì ngồi nghỉ ở bậc thềm gần đó. Con gái xúc đầy một cái xô nhỏ, vừa bước đi vừa kêu lên: "Nặng quá, ai giúp con với…".. Chồng tôi không thèm nhìn mà chỉ nói: "Đừng lúc nào cũng trông cậy vào người khác". Con bé khó khăn tiến về phía trước. Đột nhiên, nó trượt chân và ngã xuống, sau đó là một tiếng hét. Tôi và chồng chạy tới thì thấy con đang quỳ dưới đất, giơ tay phải lên kêu lên đau đớn, cổ tay có một khối phình to.
"Ôi, cổ tay bị bong gân rồi" - chồng tôi vội vàng bế con gái đến bệnh viện nhưng vì đông bệnh nhân nên chỉ có thể xếp hàng chờ. Tôi ngồi trên ghế ôm con gái trong khi chồng tôi lo lắng đi lại. Thấy con gái còn đang nức nở, lần này anh không dạy cô phải mạnh mẽ mà quỳ xuống lau nước mắt cho con với vẻ mặt hối hận.
Con gái cảm nhận được sự quan tâm của bố, liền đưa tay trái vuốt ve vầng trán nhăn nheo: "Bố yên tâm, bác sĩ có thể chữa khỏi bệnh cho con". Đôi mắt của người chồng tôi lập tức đỏ lên, nhẹ giọng hỏi con gái: "Tay của con còn đau không?". Thấy con gái gật đầu, chồng tôi cẩn thận đỡ tay phải của con gái lên thổi thật mạnh vào chỗ sưng tấy đỏ như tôi. Cô con gái thấy bố đã thay đổi thái độ lạnh lùng thường ngày, liền nói: "Bố, con yêu bố". Chồng tôi sửng sốt một chút, nhếch lên khóe miệng, thấp giọng đáp: "Bố cũng yêu con". Nghe bố nói, con gái vừa nãy còn kêu lên đau đớn, giờ lập tức mỉm cười hài lòng.
Sau đó, chồng tôi hiền hơn rất nhiều, anh thường nói với con gái "Bố yêu con" và thường cõng con đi khắp nhà trên lưng. Khoảng cách giữa cha và con gái bỗng chốc biến mất.
Thật lạ khi trước đây chồng tôi luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc để rèn luyện con gái tự lập nhưng kết quả là con lại rụt rè, không dám làm gì cả. Còn giờ, con đã trở nên dũng cảm và muốn thử mọi thứ, ngay cả khi thất bại. Thay đổi rõ ràng nhất là con gái tôi dám ngủ một mình.
Khi trò chuyện, chúng tôi nói về những thay đổi của con, chồng tôi xúc động nói: "Hóa ra muốn con mạnh mẽ thì trước tiên cha mẹ phải dành cho con đủ tình yêu thương!". Con cái phải mạnh mẽ từ bên trong, ép buộc rèn luyện từ bên ngoài sẽ chỉ phản tác dụng. Chỉ khi trái tim tràn ngập tình yêu thương, con mới có đủ tự tin để đối mặt với những thất bại và trở thành một người thực sự mạnh mẽ.