Ngẫm ra, mỗi người khi họ yêu cái gì đó đều có lý do của họ. Một cô gái chưa hẳn xinh nhưng chỉ vì hương tóc quyến rũ; có khi chỉ một ánh mắt, nụ cười hoặc làn da nâu bánh mật; đôi khi chỉ vì bắp chân thon hoặc những ngón tay mềm đã làm chàng trai say như điếu đổ.
Còn tôi, tôi yêu sự mộc mạc, bình dị, chân thành nơi làng quê yên bình. Nơi có sự ấm áp, chân thành từ những người hàng xóm: “Chè nhà bác đấy, cháu muốn uống thì sang mà hái nhé!”, “Cô ơi, cô ăn rau gì cứ sang vườn nhà cháu mà lấy!”. Chỉ thế thôi cũng đủ thương khi nghĩ đến quê nhà.
Đào chỉ còn lác đác vài bông nở muộn. Những cánh hoa phơn phớt hồng mỏng manh theo làn gió nhẹ rụng xuống góc vườn. Một mùa hoa rực rỡ đã tàn phai để lại những quả non vừa nhú chi chít đầu cành.
Khóm mai vàng nở muộn, hoa dày đặc. Cánh hoa mềm mại xòe ra đón những hạt mưa li ti. Ngắm cây mai mà có cảm giác ấm áp như nắng đang bừng lên trong làn mưa bụi đầu Xuân.
Tôi cứ đi như thế hết nhà nọ đến nhà kia, hết vườn nọ đến vườn kia. Có những bẹ cau non bên vườn hàng xóm cứ chia hương dịu nhẹ, ngan ngát, thoang thoảng bay về cuối con đường. Hai bên đường, những cây tầm bóp mơn mởn dưới làn mưa bụi. Xưa kia, nó là loại rau quen thuộc của mỗi nhà. Hoa xuyến chi nở trắng vạt đường. Tất cả cây cối đều tràn đầy sức sống và mang vẻ đẹp tươi tắn của mùa Xuân.
Hết những vườn cây cũng là cuối con đường làng mở ra cánh đồng với màu xanh ngút ngát, trải dài bất tận. Làng tôi chỉ cách vài cánh đồng là đến quê hương của nhà thơ Nguyễn Bính. Biết đâu, những cánh đồng này đã từng là thi hứng cho bài thơ “Mùa Xuân xanh” của ông?
“Mùa Xuân là cả một màu xanh
Trời ở trên cao, lá ở cành
Lúa ở đồng tôi và lúa ở
Đồng nàng và lúa ở đồng anh...”.
Màu xanh ấy làm dịu lòng người. Thiên nhiên chữa lành là đây, là màu xanh non bời bời quê mẹ. Hương đồng nội lao xao hát trong trái tim bé nhỏ của tôi thì thầm về một mùa lúa chín vàng, nặng hạt.
Tôi như người mộng du đi trong hương Xuân của làng quê. Từng mùi hương dịu nhẹ đánh thức tình yêu quê hương trong tôi. Uớc gì, tôi lại ước (!) có thể gói mùi hương lại để đem theo cho đỡ nhớ quê nhà.