Dường như trong tâm trí của người dân ở làng Bèo Bọt, ai nấy đều có chung một ước mơ, đó là cây cầu vượt dòng sông Mã, để có thể thuận tiện giao lưu với thế giới bên ngoài. Thế nhưng, ước mơ bao đời nay vẫn chưa trở thành hiện thực.
Là người lái chiếc đò bao năm qua, ông Cao Ngọc Hoan (SN 47 tuổi), bảo rằng, trước kia khi chưa có đò sắt và chạy máy như bây giờ, người làng Bèo Bọt phải qua sông bằng thuyền độc mộc rất nguy hiểm. Theo ông Hoan, ngày trước, khi dòng sông chưa bị tác động bởi các nhà máy thủy điện, mỗi lần chạy đò qua sông, nước chảy xiết, nguy hiểm luôn rình rập. Còn bây giờ, nước sông phẳng lặng hơn xưa, nên dùng đò máy để chở bà con, học sinh và hàng hóa cũng có phần dễ dàng hơn đôi chút. Thế nhưng, khi mùa mưa đến, nước sông dâng cao, thì việc qua sông khá là đáng lo ngại.
Theo quy định của bến đò, mỗi ngày ông Hoan được nghỉ 1 giờ đồng hồ (từ lúc 12 giờ - 13 giờ trưa) để ăn cơm. Thế nhưng, có những hôm, thậm chí giữa đêm hoặc 1 - 2 giờ sáng, người dân trong làng gọi điện, vì có người ốm, cần qua sông đi bệnh viện, nên ông Hoan phải dậy ngay.
“Hoảng nhất là gặp những trường hợp cấp cứu hoặc có chị em phụ nữ trở dạ lúc nửa đêm phải đưa qua sông gấp để bệnh viện. Nhiều đêm, chúng tôi không được ngủ ngon giấc, vì trong làng có người cần qua sông gấp. Thú thật, người dân chúng tôi ở cái làng này đã bao đời, bao kiếp đều có chung giấc mơ về một cây cầu”, ông Hoan bộc bạch.
Anh Bùi Ngọc Long (40 tuổi) ở làng Bèo Bọt có 2 con đang theo học ở cấp 2 và cấp 3, cho biết: Nhiều hôm, dù rất thương các con, nhưng không còn cách gì khác. Anh vẫn phải động viên các con cố gắng đến trường mà học chữ, không được nản chí chỉ vì đò giang cách trở.
Giờ tan học ở điểm lẻ Phâng Khánh – Trường Tiểu học Cẩm Thành. |
Có những hôm trời mưa phùn, giá rét thấu xương, các con của anh Long cũng như lũ trẻ trong làng phải dậy từ sớm tinh mơ để ra bến chờ đò. Những em lớn học THPT thì còn đỡ, nhưng những đứa trẻ mới học tiểu học hay THCS, thì người lớn phải đưa đi. Con trai thứ đang học 7, phải ra trường ở trung tâm xã, cách nhà 10 km để học, nên anh Long hoặc mẹ cháu phải chở đi. Vậy mà, nhiều hôm, cháu đến trường vẫn muộn giờ học do phải chờ đò qua sông.
“Đến trưa tan học, bố hoặc mẹ đón con về nhà ăn cơm xong lại ra chờ đò, vì mỗi chuyến chỉ chở được vài chục cháu thôi. Trong khi cả cái làng này có hơn 80 cháu đi học hằng ngày, rồi thì người dân qua lại nữa chứ. Nói chung là, chuyện học hành của con em làng Bèo Bọt đến bây giờ vẫn còn rất gian nan, khổ sở. Chúng đi học cái chữ mà cứ tròng trành như con đò trên sông vậy”, anh Long so sánh.
Ngồi trên bến chờ đò, chỉ tay về phía dòng sông Mã, ông Tuấn nói rằng: “Người ta cũng đã về khảo sát, đo đạc... nhưng rồi họ bảo không thể làm được cầu treo vì khẩu độ quá dài. Theo những người khảo sát, nếu muốn làm cầu treo, thì phải có mố cố định ở giữa dòng và vẫn có thể làm được. Tuy nhiên, vấn đề là Nhà nước có hỗ trợ kinh phí đầu tư hay không mà thôi. Còn việc để huy động sức dân đóng góp tiền làm cầu, thì có lẽ muôn đời vẫn không thể làm được đâu”.
Cũng theo ông Tuấn, hàng năm, người dân trong làng góp tiền để trả cho nhà đò. Mỗi năm, làng họp dân và chia theo đầu khẩu để đóng góp tiền đò. Người trong làng thống nhất chỉ miễn cho người già và trẻ em dưới 6 tháng tuổi. Những gia đình có người đi làm ăn xa cũng phải đóng góp, vì anh có đi đâu thì vẫn phải về làng và hơn nữa là trên tinh thần hỗ trợ quê hương.
Ông Nguyễn Thanh Sơn – Trưởng phòng GD&ĐT huyện Cẩm Thủy, cho biết: Ở điểm lẻ Phâng Khánh, nếu có thể tổ chức ăn bán trú vào buổi trưa hằng ngày (như ở điểm trường mầm non) cho 44 học sinh của làng Bèo Bọt là tốt nhất. Bởi, nếu làm được như vậy, sẽ giúp các cháu đỡ vất vả qua sông mỗi ngày 4 lần đò. Bố, mẹ và người thân của các cháu cũng giảm đi phần nào khi phải đưa đón nhiều lần trong ngày.
“Tuy nhiên, điều kiện cần thiết như tổ chức nấu ăn, giường chiếu, chăn màn, đồ dùng các loại chưa có. Hơn nữa, trường Tiểu học Cẩm Thành lại cũng đang thiếu giáo viên. Bên cạnh đó, điều trăn trở nhất là, khi vận động bà con ở làng Bèo Bọt đóng góp kinh phí cho các cháu ăn bán trú, thì họ có đồng thuận không. Nhưng dù sao, chúng tôi cũng sẽ xây dựng kế hoạch để tham mưu cho UBND huyện phương án này. Vì trước mắt, chưa có cầu qua sông, mà học sinh tiểu học phải đi qua đò mỗi ngày 4 lần như vậy, sẽ kéo theo nhiều hệ lụy cho cả người dân và học sinh”, ông Sơn nói.
Chia tay với người làng Bèo Bọt, khi đò ra giữa dòng sông, nhìn thấy hàng chục học sinh đứng đợi trên bến, tôi nghĩ: Hành trình đi tìm “con chữ” của những đứa trẻ ở đây sao mà tròng trành như chiếc đò đang vượt dòng sông Mã vậy. Và, tôi thầm mong ước, tỉnh Thanh Hóa quan tâm hơn nữa đến gần 400 con người ở cái làng mang tên Bèo Bọt này, sớm đầu tư xây dựng một cây cầu vượt sông Mã, giúp ước mơ ngàn đời của họ trở thành hiện thực, có được không?!
Cô Phạm Thị Thiện, Phó Hiệu trưởng Trường Tiểu học Cẩm Thành thông tin thêm: Vào những ngày trời nắng ráo thường thì còn đỡ vất vả, nhưng đến mùa mưa hoặc khi thuỷ điện xả lũ, là người dân nơi đây luôn thấp thỏm lo âu mỗi lần đi đò qua sông. Sợ và khổ nhất vẫn là hàng chục học sinh đến trường mỗi ngày đều phải dậy thật sớm để tranh thủ qua đò cho kịp buổi học. Có đôi khi, vì sợ các em muộn giờ học, người lái đò phải chở quá số lượng quy định. Đặc biệt là vào mùa lũ, mỗi lần đò sang sông chở theo mấy chục học sinh, lại là một lần lo ngại.