- Cháu không thích buộc dây vào người khi thực sự chưa muốn. Hai bác thấy Thụy sống ra sao?
Mẹ Thụy liếc xéo cô bạn thân một cái, quay đầu đi vào bếp. Bà biết kiểu gì nó cũng sẽ moi ra những điều không hay ho về cuộc hôn nhân của Thụy. Bà không muốn một ngày đón con mình đầu ngõ với chiếc va li to. Không muốn cổ xuý cho việc li hôn của con gái.
Sáu mươi tuổi, bà đã đi qua cuộc đời người phụ nữ có ba mặt con. Tình nguyện hi sinh, chịu đựng để cuộc hôn nhân của mình không bị rạn nứt. Thành quả là ba đứa con, trong đó có Thụy, đều lớn khôn, giỏi giang. Đứa nào cũng hiếu thuận. Ông chồng cũng thôi bớt hằn học với bà.
Những tháng năm vợ chồng với nhau, bây giờ đến lúc ngồi chơi xơi nước, bế bồng con cháu, chẳng có lí do gì để xô đẩy. Vậy cũng tốt, bà trút được gánh nặng mà bao năm nay phải ráng, cố. Đúng với kiểu người phụ nữ Việt, chịu thương chịu khó, thậm chí là cả chịu đựng. Nhưng bà biết Thụy không phải là mẫu người như thế.
Thụy mạnh mẽ, cá tính. Nếu một ngày nó nói muốn chấm dứt cuộc hôn nhân thì chắc chắn có lí do chính đáng. Lâu lâu bà vẫn nghĩ về việc bà phản đối kịch liệt khi Thụy nói li hôn. Bà đang âm thầm theo bước chân con gái, việc bà làm chẳng qua là trì hoãn được nó tới bao nhiêu, gìn giữ tới khi không thể nữa bà mới chịu buông.
Bây giờ Thụy đã có một đứa con xinh xắn, việc đó làm bà yên tâm rất nhiều. Lâu nay, Thụy cũng không đề cập đến chuyện li hôn nữa. Bà cho đó là việc mình hoàn thành trách nhiệm. Ít khi bà nghĩ đến vai mình diễn nó đạt hay không đạt.
Bà không muốn phơi bày cho thiên hạ thấy trong gia đình mình có sự xào xáo. Càng không muốn thấy các con trở về nhà ủ rũ bởi một cuộc hôn nhân không trọn vẹn. Có thể bà đã ép Thụy, lâu lâu bà vẫn nghĩ như thế nhưng ý nghĩ đó vụt qua và tắt lịm sau cánh cổng.
* * *
- Anh có thể kí đơn được rồi, tôi cảm thấy rất mệt không thể cùng anh diễn tiếp được nữa đâu. Thụy đặt tờ đơn li hôn lên bàn.
Hắn nhanh tay chồm tới xé nát và gào lên:
- Cô bị điên à, không thấy sự nghiệp tôi đang lên, công việc tôi đang tốt hả?
- Tôi không quan tâm đến việc đó. Sống với anh tôi không hạnh phúc, giải thoát cho nhau đi.
Hắn hoảng hốt quay lại. Chưa bao giờ hắn thấy Thụy nổi khùng lên như vậy. Lâu nay hắn cứ nghĩ Thụy thờ ơ với những gì hắn làm, thế nên không gian đó mặc sức cho hắn vùng vẫy. Hắn đi sớm về muộn, nhậu nhẹt liên miên không cần biết đến cảm giác của Thụy.
Bởi hắn biết một gia đình gia giáo như nhà Thụy không thể nào bằng lòng để con gái bước chân về nhà. Hắn nghĩ cho dù Thụy không nảy sinh tình cảm cho hắn thì cũng chẳng sao. Chỉ cần cô ở đó, làm cái vỏ bọc cho hắn tự tung tự tác với những điều hắn thích. Thiên hạ vẫn luôn nhìn gia đình hắn ánh mắt ngưỡng mộ bởi hắn tự tin với những gì mình đang diễn.
Nhưng hôm nay thì mọi việc đã đi quá xa, sức chịu đựng của người phụ nữ trong Thụy có giới hạn. Cô không thể buộc cuộc đời của mình cho những hi sinh vớ vẩn. Khi hắn giơ bàn tay gân guốc nhào đến định ép Thụy vào tường thì cô nhanh nhẹn né sang một bên. Theo đà hắn đập ngay cánh tay vào tường. Hắn nghiến răng rít lên:
- Cô tưởng bước ra khỏi ngôi nhà này mà dễ sao?
Thụy nhếch mép:
- Đơn giản, chẳng có gì là không thể.
Thằng nhóc trong phòng nghe tiếng ồn ào chạy ra khóc váng lên. Trái tim người mẹ lại xịu xuống. Thụy chạy đến ôm con. Nước mắt lã chã rơi.
Cô nhớ đến những ngày đầu tiên lấy chồng. Rõ ràng cô xác định sẽ đến với hắn bằng một tình cảm chân thật. Cho dù trước kia tình yêu của Thụy không phải là hắn. Những gì đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ cô đã trao cho người khác.
Vì thế cô sống khép kín, thu mình trong những bộn bề công việc. Nếu như không vì một ngày thấy mẹ khổ sở với hàng xóm, thấy bố khó chịu với quả bom trong nhà thì Thụy ở vậy cho xong.
Cô buồn cười với những câu nói “anh coi em là quan trọng nhất, quá khứ chẳng là gì cả, anh sẽ làm cho em hạnh phúc”. Mười người đàn ông đều nói với Thụy kiểu như vậy. Nhưng cô biết hẳn nhiên nếu rơi vào tay một tên nào đó thì cô cũng bị luộc chín và tả tơi, không có đường lui về.
Người cuối cùng Thụy gật đầu là chồng Thụy hiện tại. Cô cứ ngỡ gia đình là nơi thay cô lựa chọn. Nhưng bây giờ Thụy biết lựa chọn này đã sai, cô không thể một lần nữa vì gia đình mà để nát cuộc đời còn lại của chính mình trong tay hắn.
Hôm nay đang nằm miên man suy nghĩ về cách giải quyết hôn nhân thì cô giáo của thằng nhóc điện réo rắt:
- Thụy ra đón con về kìa, tối rồi sao ba mẹ không ai đưa nó về.
Thụy chồm dậy, lấy chìa khoá xe, lao vút ra khỏi nhà. Hắn lại đi nhậu. Vậy mà sáng nay hắn ôm thằng nhỏ đi học rồi nói chiều ba sẽ đón con. Thụy không nghĩ hắn để thằng nhóc bơ vơ một mình trong lớp học.
Tờ mờ tối, thằng nhóc sợ sệt ôm Thụy chặt cứng. Thụy cho xe đi vòng ra đường định chạy vào cơ quan để tìm hắn. Nhưng trong lúc đang loay hoay thì từ đâu một chiếc xe lao tới đâm thẳng phía sau xe Thụy. Mẹ con cô ngã nháo nhào.
Tiếng quạt quay đều đều. Thụy vẫn chưa hoàn hồn. Cô chống tay ngắm nhìn con ngủ ngon lành. Cô biết ngày mai cô có đủ dũng cảm để bước ra tòa. Chấm dứt vai diễn của mình. Cô với tay lấy điện thoại nhắn tin cho nhỏ bạn thân:
- Tao li hôn mày nhé!
Tin nhắn reply lại nhanh chóng:
- Ok thôi, nếu mày thấy ổn, cứ vậy mà làm!
Thụy buông điện thoại xuống, nằm suy nghĩ miên man. Cô biết thất bại cuộc hôn nhân này rốt cục nó sẽ tới, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Có thể mẹ con cô sẽ ở vậy cùng nhau vượt qua sóng gió phía trước.
Hoặc cũng có thể cô sẽ tự tin sánh vai với một người đàn ông khác, miễn sao người ta cho cô cảm giác được yêu và trân trọng, không phải là một vai diễn trong cuộc đời này nữa.
Đến hôm nay cô nhận ra, sống kiếp phụ nữ không sống cho mình thì chẳng ai đứng ra lo hộ, ngay cả bố mẹ cô, những người thân yêu nhất. Nếu ai đó muốn cùng mẹ con cô đi hết chặng đường còn lại thì hẳn nhiên họ không phải mẫu đàn ông như vô số người ngoài kia cô từng gặp.