Hệ thống tên lửa pháo binh cơ động cao HIMARS do tập đoàn quốc phòng Mỹ Lockheed Martin phát triển vào những năm 1990. Bệ phóng HIMARS có thể sử dụng để phóng tất cả loại đạn của pháo phản lực đa nòng đang có trong biên chế quân đội Mỹ và Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương (NATO).
HIMARS nặng gần 18 tấn, được trang bị 6 quả đạn M31 cỡ nòng 227mm với tầm bắn 70-80km.
Trong khi đó, 2S5 Giatsint-S là pháo tự hành do Liên Xô sản xuất, được phát triển bởi Phòng thiết kế đặc biệt của Nhà máy chế tạo máy Sverdlovsk (nay là Ekaterinburg) vào cuối năm 1968 và đưa vào biên chế trong quân đội từ năm 1978.
2S5 Giatsint-S được trang bị pháo 152 mm có thể bắn đạn thông thường ở cự ly tối đa 28 km và đạn HE ở tầm bắn tối đa 37 km. Lựu pháo này có cơ số đạn là 30 viên, có hệ thống nạp bán tự động và tốc độ bắn tối đa lên đến 5-6 phát/phút.
Ngoài pháo chính, các nhà thiết kế còn trang bị một khẩu súng máy PKT 7,62 mm với cơ số 1.500 viên, nhằm chống lại bộ binh đối phương.