Bàn chân không mỏi

03/07/2023, 13:29
Theo dõi Giáo dục Thủ đô trên

Trưa tháng Sáu, nhiệt độ ngoài trời có lẽ lên tới gần 40 độ C. Nắng rang khô cả mẻ cơm nguội thừa để ngoài sân.

Phương hiểu mẹ chồng luôn lo lắng cho cô, bà có nặng lời, không ngọt nhạt được như người ta cũng là một cách yêu thương cô. Những đêm Phương phải thức muộn để hoàn thành bài vở, bà Thỏa đều bế con cho.

Bà ru cháu ngủ ở phòng mình để con dâu thảnh thơi với việc viết lách, biên tập. Nhớ lần Phương phải cùng đồng nghiệp lên vùng núi phía Bắc công tác vào dịp mùa lũ, bà Thỏa lo lắng không yên. Bà nài nỉ:

- Chị nghĩ lại đi! Cơ quan thiếu gì đàn ông con trai. Ai lại bắt phụ nữ có con mọn đi xa giữa mùa lũ, nguy hiểm lắm.

Phương đã trấn an để mẹ chồng yên tâm:

- Là do con xung phong đi mẹ ạ! Không có ai bắt con đi cả. Chúng con là một nhóm phóng viên cần đi thực tế mùa lũ để làm một phóng sự dự thi.

Bà Thỏa cắt ngang:

- Thôi thôi! Mẹ xin chị! Thi với thố làm gì cho mệt! Chỉ cần hết tháng lĩnh lương là được rồi. Chị nghe lời mẹ, đừng đi!

- Con xin lỗi mẹ! Công việc của con là thế. Con không thể không đi! Mẹ trông nom nhà cửa và chăm cháu giúp con. Vài hôm nữa, xong việc là con lại về.

Bà Thỏa dọa gọi điện mách chồng Phương nhưng cô vẫn không thay đổi quyết định. Lúc lấy cô, anh đã hoàn toàn ủng hộ nghề nghiệp mà cô lựa chọn nên bây giờ anh cũng không có lí do gì để phản đối những chuyến công tác của vợ.

Nghe chồng dặn dò qua điện thoại xong, Phương quyết tâm ba lô khăn gói lên đường đến vùng tâm lũ, bỏ lại sau lưng ánh mắt lo âu của mẹ chồng. Phương nghĩ, dần dần mẹ cũng sẽ quen thôi. Công việc của Phương là thế, đi và viết.

Những thước phim và bức ảnh mà cô chụp được đã ghi lại những khoảnh khắc có một không hai. Chùm ảnh “rốn lũ” và một loạt phóng sự đã ra đời từ chuyến đi thực tế đó. Khi đứng trên bục vinh danh những tác giả có tác phẩm đoạt giải báo chí Trung ương, Phương đã rưng rưng xúc động.

Giải thưởng và tấm bằng khen chỉ là một phần khích lệ Phương sống hết mình với nghề. Điều quan trọng là Phương thấy mình dám nghĩ, dám làm, tôi rèn bản lĩnh và dấn thân trong những thử thách cam go của nghề báo.

***

Bây giờ Phương ngồi yên vị trong xe tắc-xi để đến vùng trung tâm của vải thiều vào vụ thu hoạch. Nhớ ngày đầu Xuân đi thực tế đến trại nuôi ong gần đó, cô còn bị ong đốt, sưng vù mu bàn tay và trán to bằng quả ổi mỡ.

Chỉ vì cái tính hiếu kỳ, thích khám phá nên chưa kịp mặc đồ phòng hộ, Phương đã sấn sổ tới xem tổ ong lấy mật. Cũng may, nọc độc của ong đã bị chủ trại dùng nhíp kẹp nhẹ, lôi ra.

Phương được sơ cứu, rửa vết thương, sát trùng và chườm lạnh lên vết ong đốt nên tình trạng đau, sưng giảm nhanh, chỉ vài hôm là khỏi. Bù lại, Phương đã có một phóng sự dài kỳ về hành trình nuôi ong, tạo ra thứ mật ong vải rất đặc trưng của xứ Đông mình. Cậu lái xe bắt chuyện, khiến Phương giật mình trở về thực tại:

- Nắng thế này mà chị cũng đi tác nghiệp à?

- À! Công việc mà em, nắng mưa là việc của giời - Phải đi lúc này mới đến kịp lúc thu hoạch. Chủ nhà hẹn rồi! Đến muộn vải xuất đi rồi, chỉ còn cây lá thôi - Phương giải thích

- Nghề báo cũng nhọc nhằn chị nhỉ?

- Nghề nào cũng có nỗi vất vả riêng! Làm tài xế như em cũng vậy thôi, bất kể khi nào khách gọi là phải có mặt. Thôi thì mình chọn nghề, nghề chọn mình rồi thì cứ làm tròn trách nhiệm là thấy cuộc sống vui vẻ rồi.

Xuống xe, Phương hẹn cậu lái xe chờ được thì chờ, còn không cứ về trước. Đi bộ vào vườn vải um tùm, bát ngát một màu xanh mát rượi, cảm giác cái nắng nóng của tháng Sáu vơi đi phần nào. Những chùm vải thiều hồng rực, phô bày ngoài vòm lá.

Đây là thứ vải được trồng theo tiêu chuẩn xuất khẩu. Màu sắc của vỏ quả vải tươi sáng, vị ngọt đậm đà, tươi ngon, mọng nước. Công việc bẻ vải không hề dễ dàng chút nào. Phương đã chứng kiến và ghi lại toàn bộ những công đoạn của việc thu hoạch vải thiều, phân loại, đóng gói, vận chuyển để chuẩn bị xuất sang thị trường các nước phát triển.

Mất mấy tiếng đồng hồ tác nghiệp, lưng áo Phương ướt đẫm. Mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt ửng hồng mà cô vẫn chẳng ngừng bước đến và nghe những câu chuyện một nắng hai sương của người trồng vải...

Hôm nay, cơ quan tổ chức gặp mặt thân nhân của các phóng viên, nhân viên tòa soạn, Phương gọi điện báo trước cho chồng cả tuần nhưng anh không thể về được.

Công trình xây dựng đang đến giai đoạn quan trọng nên anh hẹn tháng sau sẽ về, “bù” cho Phương sau. Lúc đầu, Phương cũng có phần hụt hẫng, tủi thân nhưng rồi nhanh chóng vui vẻ, cân bằng cảm xúc.

Sau mục trao thưởng cho các phóng viên xuất sắc, có tác phẩm báo chí đoạt giải Trung ương là màn chụp ảnh kỷ niệm cùng người thân, Phương bất ngờ khi mẹ chồng cô xuất hiện cùng con gái cô với bó hoa tươi thắm trên tay và tiến về lễ đài:

- Mẹ chúc mừng con! Mẹ tự hào về con lắm!

Phương cảm động, cố ngăn những giọt nước mắt hạnh phúc chực trào ra trên khóe mắt. Cô đón bó hoa từ tay mẹ chồng và ôm con gái vào lòng. Hạnh phúc đến với cô thật đơn giản mà chẳng dễ dàng một chút nào nên cô sẽ nâng niu và trân trọng. Ngoài kia, những nẻo đường muôn nơi đang chờ bàn chân Phương. Bàn chân không bao giờ biết mỏi...

Theo giaoducthoidai.vn
https://giaoducthoidai.vn/ban-chan-khong-moi-post645342.html
Copy Link
https://giaoducthoidai.vn/ban-chan-khong-moi-post645342.html
Bài liên quan

(0) Bình luận
Nổi bật Giáo dục thủ đô
Đừng bỏ lỡ
Mới nhất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO
Bàn chân không mỏi