Muốn người khác yêu mình thì bản thân phải thật đáng yêu. Quan trọng người ưa bạn là ai và ghét bạn là những kẻ nào?
“Yêu ta, ta cũng như vầy
Ghét ta, ta cũng như ngày mình yêu”
(Cao dao)
Xấu tốt. Khen chê. Cũng như đôi bờ của một dòng sông. Bên lở, bên bồi. Nhưng dù như thế nào thì sông vẫn cứ trôi đi.
“Ngày xửa ngày xưa, có hai con ếch yêu nhau say đắm. Sau khi cưới, ếch mẹ sinh ra một đàn ếch con xấu xí. Ếch bố thấy vậy tức giận hỏi:
- Thế này là thế nào?
Ếch mẹ vừa khóc vừa ngập ngừng:
- Trước khi quen anh, em từng… em từng…..
Ếch bố quát:
- Từng gì… từng với người khác phải ko? Khai nhanh… không là…
Ếch mẹ òa khóc và thú nhận:
- Dạ, em từng… đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Trong giờ nghỉ giữa hai tiết, ông giáo văn đọc được câu chuyện vui trên, nghĩ mãi về ý nghĩa của nó mà chưa thấu. Bất chợt, có cậu học trò vào xin lại phù hiệu với thái độ rất lễ phép (hồi sáng bị thu vì không đội mũ bảo hiểm). Tiện thể, ông giáo văn hỏi lí do vì sao nhà trường nhắc nhở nhiều rồi mà em vẫn không mang mũ bảo hiểm, không chấp hành nội quy về an toàn giao thông…
Cậu học trò lặng im nghe ông giáo lên lớp một lúc rồi mới nhẹ nhàng trình bày: “Bình thường hôm nào em cũng đội mũ bảo hiểm. Nhưng lúc sáng, trước khi đi học, em phát hiện thấy bố cũng sắp đi làm mà không có mũ bảo hiểm (có lẽ bố bỏ quên đâu đó) nên em im lặng bỏ chiếc mũ lại cho bố và đi…”. Ông giáo nghe đến đấy thấy nghèn nghẹn ở cổ. Ông giáo nhẹ nhàng hỏi cậu học trò: “Bố em làm nghề gì?”. Cậu học trò đáp: “Bố em đi làm phụ hồ tận trong thành phố Vinh. Sáng bố đi làm sớm và đến tận tối mới về thầy ạ!…”.
Cậu học trò ấy đi rồi, tôi cứ suy nghĩ mãi, rồi quyết định sửa lỗi cho trò.
Tối về, trong bữa ăn đem chuyện vui kia với chuyện cậu học sinh lúc sáng kể cho bạn cùng nhà. Nghe xong, bạn ấy cười bảo rằng, ý nghĩa câu chuyện là SỰ THẤU HIỂU RẤT QUAN TRỌNG thầy giáo ạ! Thật vậy, trong bất cứ mối quan hệ nào, đặc biệt, là mối quan hệ thầy trò, thấu hiểu rất quan trọng. Từ thấu hiểu, chúng ta sẽ có sự chia sẻ, cảm thông và yêu thương. Giáo dục dù có đổi mới đến đâu cũng không thể phủ nhận được vai trò quyết định của tình yêu thương, sự gần gũi, chân thành của người thầy đối với học trò.
(* Tác giả Nguyễn Đình Ánh hiện là giáo viên công tác tại Trường THPT Nghi Lộc 2 – Nghệ An)