- Chị chỉ xin ít gạo và ít tiền lẻ thôi, không cần nhiều như vậy đâu.
- Em cho chị mà.
An vừa nói vừa nghĩ thầm, đã đi ăn xin còn sĩ, hay là giả vờ không biết. Nhiên vẫn xua tay khi An định đổ tất số gạo vào bị:
- Chị cảm ơn tấm lòng của em, nhưng chị chỉ xin một bát con thôi.
Giữa lúc hai người giằng co thì tiếng xe máy đỗ sịch vào sân. Anh Tuyên chạy vào, sững người khi chứng kiến cảnh đó. Nhiên lúng túng như tên trộm bị bắt quả tang, đứng ngây ra, cái bị vẫn nắm chặt trên tay.
- Nhiên, sao em lại ở đây? Sao lại…thế này?
Tuyên ngạc nhiên hỏi dồn. Nhiên không nói gì. An nói:
- Chị Nhiên đi ăn xin đấy. Em bảo cho gạo, tiền nhưng chị ấy chỉ xin một ít thôi mới lạ.
Nhiên vẫn đứng đực ra. Tuyên lắcvai Nhiên:
- Có chuyện gì? Em nói đi! Bố đang ốm nặng sao em không ở bệnh viện trông bố mà đi thế này? Hay là nhà mình khó khăn quá mà sao em không nói với anh?
Nhiên òa khóc. Khóc nức nở. Vừa khócvừa kể:
- Hôm qua bệnh viện đã trả bố em về, họ không tìm ra bệnh của bố mà bố thì vẫn thiêm thiếp đi, người phù thũng lên, không ăn uống được gì cả. Em đã lên chùa cầu nguyện cho bố, may mắn được gặp sư thầy. Sư thầy bảo gia đình em nên làm lễ cho bố, cầu trời, phật, bồ tát cứu khổ cứu nạn tai qua nạn khỏi, cũng là bố được mát mẻ.
Em hỏi lễ lạt cần sắm những gì, sư thầy bảo cũng hơi khó đấy, ngày kia ta có một khóa lễ cầu bình an, nếu con chuẩn bị xong có thể làm cùng khóa này. Em lo là sẽ tốn kém chăng, nhưng sư thầy bảo, lễ lạt ở đây không phải là chuyện tiền bạc mà là sự thử thách lòng hiếu thảo của con, con làm được không? Em nói em làm được.
Sư thầy lúc này mới nói, lễ lạt là sự từ tâm của thiên hạ, con phải làm hành khất đi khắp nơi xin gạo, xin tiền, mỗi nhà chỉ cần một chút, cần xin đủ số nhà bằng số tuổi của cha con. Em đã đi xin từ chiều qua tới giờ, cả nhà An là được bốn mươi hai nhà rồi, còn mười tám nhà nữa thôi.
Tuyên nắm chặt tay Nhiên, không nói lên lời. An cũng không nói gì, đỏ mặt xấu hổ vì mình đã hiểu sai cho Nhiên. Lúc sau, An nghĩ ra sáng kiến:
- Em lấy xe lai chị đi cho nhanh.
Nhiên lắc đầu:
- Chị phải đi bộ mới làm hành khất được.
- Thế thì em đi bộ cùng chị, em sẽ đưa chị vào mấy nhà trong xóm này nữa.
- Anh cũng cùng đi.
Hôm sau, sư thầy mở khóa lễ tụng kinh niệm phật cầu bình an cho các gia chủ. Phật tử bốn phương tới dự lễ đông lắm. Nhiên ngồi chắp tay như đóa sen trước ngực niệm Phật. Khóa lễ vừa hoàn mãn, thì Tuyên gọi điện thoại đến báo tin: “Sáng nay, bố tự ngồi dậy được, còn ăn hết một bát cháo hoa rồi đấy em ạ!”. Nhiên nghe mà trào nước mắt, miệng niệm Nam mô a di đà phật.
*
Một chiều cuối năm, tôi lên chùa gặp sư thầy xin thỉnh giáo về việc gia đình đang có nhiều bất an mà tôi không thể nào giải quyết nổi, nhất là về chuyện của hai đứa con. Tôi gặp một người đàn ông đang ngồi tụng kinh niệm phật với các cụ già trong làng.
Sư thầy nghe chuyện của tôi, kể cho tôi nghe chuyện một cô gái sẵn sàng làm hành khất xin gạo tiền làm lễ cầu bình an cho cha mình. Thầy chỉ cho tôi thấy người đàn ông đang ngồi tụng kinh bảo kia là cha của cô Nhiên đấy.
- Thưa thầy, còn chuyện nhà con?
- A di đà phật. Lòng từ bi cứu khổ cứu nạn ở khắp nơi trong thiên hạ, nếu gom được sẽ là phước lành cứu độ chúng sinh. Liệu thí chủ có thể hành khất được không?
Tôi chắp tay trước mặt như đóa hoa sen vái sư thầy.