Giới nghiên cứu khoa học còn nhớ sự kiện tranh luận hồi năm 1999 giữa An Chi và Vũ Đức Phúc về “bản Nôm “tẩy” và bản Kiều quốc ngữ” của GS Hoàng Xuân Hãn. Cuộc tranh luận gay gắt đến nỗi động chạm đến cả vấn đề nhân cách và đạo đức. An Chi vẫn quyết không buông “vũ khí”, và cuối cùng đi đến thống nhất: “Tử giả vẫn phải vĩnh viễn chịu trách nhiệm về những gì họ đã làm lúc sinh thời”.
“Học giả hoặc nhà văn, dù đã quá cố, vẫn phải vĩnh viễn chịu trách nhiệm về những gì họ đã viết. Có lẽ nào các thế hệ độc giả và học giả hậu sinh lại tuyệt đối không có quyền nhận xét và phê phán những gì mà các tử giả đã viết?” – Chuyện Đông chuyện Tây trang 69 ghi rõ.
Việc quan tâm đến “Truyện Kiều” của Nguyễn Du cũng như thiếu sót của những nhà nghiên cứu đi trước, An Chi đã mang đến cho bạn đọc bản cổ “Duy Minh Thị 1872” do ông trực tiếp hiệu đính. Bản cổ này của “Truyện Kiều” có những chỗ thuộc từ ngữ, cách nói của Nam kỳ mà hai nhà Kiều học hàng đầu là Nguyễn Tài Cẩn và Nguyễn Quảng Tuân do không nắm vững nên phạm sai lầm trong phiên âm.
Việc minh định chân xác về tác phẩm và sự nghiệp của tiền nhân không chỉ trả lại đúng giá trị sự thật lịch sử, mà còn thể hiện cái tâm, cái tầm. Bên cạnh bộ sách “Chuyện Đông chuyện Tây” thì công trình nghiên cứu “Những tiếng trống qua cửa các nhà sấm” của An Chi cũng rất đáng chú ý.
Dù không chuyên nghiên cứu lịch sử nhưng vấn đề ông đặt ra và kiến giải khá sâu sắc, như: Hùng Vương hay Lạc Vương?; Vấn đề “thành” của cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng.
Đặc biệt vấn đề Mạc Đăng Dung có dâng đất cho nhà Minh hay không? Sau khi đưa ra những sử liệu phản biện một cách minh bạch, An Chi dũng cảm kết luận: “Vậy thì không làm gì có chuyện Mạc Đăng Dung cắt đất của quốc gia Đại Việt để dâng cho nhà Minh, chỉ có việc sử thần của nhà Lê đã xuyên tạc sự thật lịch sử để hạ nhục nhà Mạc mà thôi”.
Cách làm việc nghiêm cẩn, thẳng thắn của An Chi khiến ông có nhiều rắc rối, nhưng cũng thêm những tình bạn. Thi sĩ Bùi Giáng từng dành những lời thơ đẹp cho An Chi khi chơi chữ bút danh Huệ Thiên: “Một trời trí huệ thênh thang/ Đi về bắt gặp thằng lang thang Bùi/ Bỗng dưng vô tận ngậm ngùi/ Từ đâu vô lượng lấp vùi nỗi đau”.
Khi biết tin học giả An Chi qua đời vào ngày 12/10, giới nghiên cứu bày tỏ niềm nuối tiếc cũng như nhớ lại những kỷ niệm cùng ông. Nhà nghiên cứu Hán Nôm Nguyễn Xuân Diện nói rằng: “Nghiêm cẩn trong từng câu chữ, lịch lãm trong mỗi cử chỉ lời nói. An Chi là vị học giả uyên bác về cổ ngữ hàng đầu hiện nay. Gặp ông, có cảm giác mình là cậu bé đang thập thò trước cửa nhà thầy”.
Nhà nghiên cứu Trần Ban cho hay: “Mỗi lần có hẹn đến nhà cụ là mỗi lần có thêm bài học. Không chỉ lịch lãm, tinh tế - học giả An Chi cũng rất khiêm tốn và lễ nghi như một nhà Nho”.
“Quả có nhiều người hình dung An Chi là một cụ già đầu bạc trán hói, thông kim bác cổ, suốt ngày vùi đầu trong những đống sách cũ kỹ. Trong trí tưởng tượng của họ, An Chi gần như là một nhân vật huyền thoại, khó lòng có thật trong cuộc sống còn nhiều hàng dỏm, sách dỏm và trí thức dỏm”
- Lời giới thiệu bộ sách “Chuyện Đông chuyện Tây” của An Chi, GS Cao Xuân Hạo đã viết.