Trong một phân cảnh khác, vì để ngăn cản Dương và Mai đến bên nhau, bà Đào và ba của Mai đã công khai trước bao người, Bình Minh được sinh ra từ một vụ Mai bị cưỡng hiếp. Không người mẹ nào muốn con biết về quá khứ đen tối của mình. Cũng chính vì thế, Mai đã chất vấn bà Đào: Cùng là mẹ đơn thân, tại sao có thể đối xử với con gái cô như vậy?
Ngẫm lại, ngay trong hoàn cảnh khó khăn, điều khiến Mai lo lắng nhất không phải mọi người chỉ trích cô ra sao. Mà là con gái cô sẽ tiếp nhận thân phận của mình như thế nào? Sau tất cả, Bình Minh nói cho Mai rằng cô đã biết câu chuyện này từ lâu và đó cũng là lúc, Mai nhận ra bí mật đau lòng nhất mà cô cố gắng chôn giấu con bấy lâu đã bị phơi bày.
"Chị Mai" - đó là cách Bình Minh gọi mẹ mình. Thử hỏi ai trong chúng ta, biết mấy người có thể thoải mái tâm sự mọi điều với mẹ, gọi mẹ một tiếng gọi không khoảng cách là "chị"?
Từ Mai, Bình Minh nhận được cảm giác yên tâm tuyệt đối và sự thấu hiểu từ mẹ. Bình Minh là LGBT. Cô đã sớm công khai giới tính với mẹ và không nhận về một cái nhìn coi thường, trách móc từ "chị mẹ".
Bình Minh gọi Mai là "chị mẹ"
Có người nói, Dương hiểu Bình Minh, bởi Dương chính là Bình Minh. Cả hai đều được nuôi dạy bởi một người mẹ đơn thân và cùng chung niềm đam mê âm nhạc. Tuy nhiên, nếu Bình Minh làm gì cũng được Mai ủng hộ thì Dương luôn bị mẹ cấm cản.
Dương bị mẹ nghĩ ra đủ cách để chia rẽ anh với Mai, trong khi Bình Minh thoải mái công khai bạn gái với mẹ. Mai ủng hộ, không một lời can ngăn khi Bình Minh chọn theo đuổi âm nhạc. Về phía Dương, niềm đam mê này của anh đã bị mẹ vùi dập.
Khi nuôi dạy đứa trẻ, một điều cha mẹ nhầm tưởng là cứ cho con cái đủ đầy vật chất thì chúng sẽ ngoan ngoãn và nghe lời. Thế nhưng điều con cần đôi khi chỉ là sự công nhận, lời động viên rằng chúng dám đi theo con đường mình đã chọn. Con sâu nào cũng hy vọng một ngày được hoá thành bướm. Nếu không, chúng sẽ mãi sống theo cuộc đời bị cha mẹ sắp đặt và từ bỏ ước mơ của đời mình.
Mai mang thai Bình Minh từ bi kịch tăm tối nhất. Phải đối mặt với tất cả những khó khăn nặng nề nhất có thể: Nghèo khó, cảnh con không cha, lời đàm tiếu của thiên hạ, mỗi lần nhìn con lại nhớ đến bi kịch bị hãm hại của mình,... Mai xinh đẹp và hiểu chuyện nhưng vì Bình Minh, Mai lỡ dở nhiều cuộc tình. Tuy nhiên, Mai chưa từng một lần buông lời trách cứ con gái đã ra đời.
Trong khi đó, bà Đào - mẹ Dương cũng đã sống cả đời vì con. Bà hy sinh thanh xuân và khao khát tình yêu bình thường của một người phụ nữ vì con, hoặc cho rằng như vậy là vì con. Thế nhưng đến cuối cùng, bà lại hét lên bảo thằng con yêu quý hãy trả lại thanh xuân cho mình.
Trong phút nóng giận, bà Đào đòi thanh xuân lại từ Dương
Dẫu biết công ơn sinh thành và nuôi dưỡng lớn lao, nhưng nhiều người trong chúng ta cũng phải thừa nhận: Câu nói sợ nhất phải nghe từ bố mẹ là vì con, họ đã hy sinh cả cuộc đời.
Những lời này sẽ khiến chúng ta sinh ra cảm giác tội lỗi, ngạt thở, thấy mình chính là gánh nặng, là thứ dư thừa, là người gây phiền phức cho cha mẹ. Thậm chí có những người đã từng chọn cách tiêu cực nhất, bởi chúng cảm thấy sự ra đi của mình sẽ là điều tốt nhất cho cha mẹ.
Sau tất cả, cách dạy con của cha mẹ vẫn ảnh hưởng đến tính cách và con đường trưởng thành của chúng ta mãi sau này. Gặp lại nhau sau 4 năm, Dương vẫn sống trong cái kén mà mẹ anh tạo nên. Dương trưởng thành và chín chắn hơn nhưng đã không còn là chàng "lãng tử" dám chạy theo tiếng đàn piano như xưa.
Còn Bình Minh, cô là con gái của Mai nên tất nhiên cũng giống Mai, vô cùng dũng cảm. Bình Minh thoải mái công khai tính hướng của mình, dám theo đuổi ước mơ âm nhạc, dám cắt tóc ngắn, làm một đứa trẻ "giới tính không rõ ràng" một cách đầy tự hào. So với Dương, Bình Minh có thể không giàu sang bằng anh nhưng cuối cùng, cô là người duy nhất dám sống cuộc đời của chính mình.