Với cô Huế trường là ngôi nhà chung thứ 2 nơi đó có đàn con yêu thương. |
Khi được hỏi lý do chọn nghề, cô Huế cười hiền: “Ngày còn ngồi trên ghế trường phổ thông, em ước mơ làm cô giáo. Năm ấy, Trường Đại học Sư phạm Hà Nội có khoa Giáo dục đặc biệt. Em không hình dung được sau này ra trường sẽ dạy như nào, chỉ nghe mọi người nói là dạy học sinh khuyết tật. Lúc đó, em nghĩ, nếu là dạy trò khuyết tật chắc ít người đăng ký thì cơ hội việc làm của mình sẽ dễ dàng hơn”.
Quyết định của cô được gia đình ủng hộ, cô đỗ đại học ngay năm đầu thi tuyển. Quá trình học tập, nhiều lần được đi thực tập tại cơ sở, cô Huế càng hiểu hơn về công việc tương lai của mình. Theo cô chia sẻ, cũng như mọi người, ngày đầu tiếp xúc với trẻ khuyết tật, cô có tâm lý e ngại. Nhưng gặp các em nhiều lần cảm giác đó trong cô dần tan biến. Cô thay đổi cách nhìn về học sinh và quyết tâm gắn bó với nghề.
Năm 2009 ra trường, cô Huế công tác tại Trung tâm nghiên cứu của Trường Đại học Sư phạm Hà Nội một năm, sau đó quyết định về Trường nuôi dạy trẻ em khiếm thị Hải Phòng giảng dạy. Những năm đầu công tác, cô gặp không ít khó khăn khi lớp đông trò, mỗi em một dạng tật khác nhau. Nhiều em không kiểm soát được hành vi thi thoảng lại cào cấu bản thân, đánh bạn. Thậm chí, nhiều trò vệ sinh không đạt, đi vệ sinh ngay tại lớp học, lúc đó cô lại thành bảo mẫu dọn vệ sinh cho con rồi mới yên tâm giảng dạy tiếp.
Tuy nhiên, vốn sinh ra ở miền quê nghèo của Thái Bình, là một người giàu nghị lực, dù vất vả, khó khăn cô Huế không lùi bước. Cô bảo rằng: “Em làm gì cũng quyết tâm và nghĩ mọi người làm được mình sẽ làm được. Những lúc gian khó, nhìn học trò em lại thấy cuộc đời thật may mắn và chưa bao giờ nghĩ sẽ rời xa môi trường này để chọn nơi công tác tốt hơn”.
Từ những nỗ lực của bản thân, cô Huế được ngành Giáo dục đánh giá cao. Cô từng là giáo viên dạy giỏi cấp thành phố, nhiều năm liền nhận giấy khen trong công tác Đoàn, chiến sĩ thi đua cấp cơ sở và là Đảng viên hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Cô Huế chia sẻ, sự tiến bộ cho dù rất nhỏ của trò là niềm vui và động lực giúp mình cũng như đồng nghiệp gắn bó với nghề.
Nhớ về kỉ niệm đẹp trong những năm công tác, cô Huế vẫn vẹn nguyên cảm xúc khi chứng kiến cô học trò quê ở Vĩnh Bảo cùng đội văn nghệ trẻ khuyết tật toàn quốc biểu diễn trên sân khấu. Cô bé tuy bị down, rất nhút nhát nhưng múa rất mềm.
Phát hiện ra khả năng của trò, cô giáo đã dành thời gian luyện tập cho em, động viên em tham gia văn nghệ. Từ đó, em đã thay đổi nhiều và được chọn vào đội văn nghệ trẻ khuyết tật. Cứ như thế, cô tìm niềm vui trong công việc từ những tiến bộ rất nhỏ của học trò.
Thầy Phạm Văn Hưng, Hiệu trưởng nhà trường nhận xét, cô Huế là giáo viên có chuyên môn sâu, vững vàng, là giáo viên giỏi cấp thành phố. Cô là Chủ tịch Công đoàn làm việc khoa học, hiệu quả, luôn quan tâm đến tâm tư nguyện vọng của cán bộ giáo viên trong trường. Cô giáo là tấm gương giáo viên tâm huyết, yêu nghề, luôn cảm thông và sẻ chia với phụ huynh học sinh. Cô rất tỉ mỉ, sâu sát trong công việc giáo dục học sinh khuyết tật của nhà trường.