Mãi tới ngày 11/10/1992, thi thể thầy Bằng mới được phát hiện. Khi ấy, người dân và các đồng nghiệp đã đứng ra lo việc hậu sự cho thầy. Mãi sau này, khi có điều kiện, gia đình mới đưa thầy về quê nhà”, thầy Viên kể, hai khóe mắt đỏ hoe.
Học sinh điểm trường bản Vui - Trường Tiểu học Thanh Xuân (Quan Hóa) mang cơm từ nhà đến lớp, còn thức ăn do thầy, cô giáo lo cho các em. |
Năm 1996, khi chia tách Quan Hóa và huyện Mường Lát, nhà giáo Đặng Xuân Viên được cấp trên điều động về Quan Hóa để tiện công tác, chăm sóc gia đình. Trải qua nhiều vị trí, góp công “cõng chữ” ở nhiều ngôi trường gian khó, cuối năm 2008 thầy Viên được bổ nhiệm Hiệu trưởng Trường Tiểu học thị trấn Quan Hóa.
Tại ngôi trường này, Hiệu trưởng Đặng Xuân Viên cùng tập thể nhà trường đã xây dựng Trường Tiểu học thị trấn Quan Hóa đạt chuẩn quốc gia mức độ 2. Đây cũng là ngôi trường đạt chuẩn quốc gia mức độ 2 đầu tiên và duy nhất của huyện đến thời điểm này. Sau gần 10 năm công tác, tháng 11/2017, thầy Viên lại được điều động, bổ nhiệm Hiệu trưởng Trường Tiểu học Thanh Xuân.
Thanh Xuân là một trong những xã vùng sâu, đặc biệt khó khăn của huyện Quan Hóa. Khi đó, cơ sở vật chất trường lớp còn rất thiếu thốn. Trường có 6 điểm lẻ, giao thông đi lại rất khó khăn, phức tạp bởi địa hình đồi núi, sông suối chia cắt. Vào mùa mưa lũ, nước sông Mã và các dòng suối dâng cao, đường sá sạt lở gây nguy hiểm cho cả giáo viên lẫn học trò tại các điểm lẻ.
Học sinh nơi đây 98% là con em đồng bào Thái, Mường. Người dân sống chủ yếu bằng nghề trồng luồng, năng suất rất thấp. Bởi vậy, kinh tế của đại đa số hộ dân trong xã đều khó khăn, thiếu thốn. Hầu hết học sinh thuộc diện hộ nghèo và cận nghèo. Cha mẹ không có điều kiện chăm sóc chu đáo cho con cái.
Bức thư ngỏ Quỹ bán trú 'bữa cơm cho em' của thầy Hiệu trưởng Đặng Xuân Viên. |
“Làm sao để học sinh nhà trường được ăn, ở bán trú vì có ăn, ở bán trú thì học sinh mới có điều kiện học chữ lâu dài được và bố mẹ các em sẽ an tâm gửi con đến trường”, đó là mong mỏi luôn cháy bỏng của người thầy đã có hơn 30 năm lăn lộn với sự nghiệp giáo dục vùng cao Đặng Xuân Viên.
“Năm học 2022 - 2023, nhà trường có 18 lớp với 297 học sinh. Trong đó có 123 em ở các bản khó khăn về học tại điểm trường trung tâm. Nhà trường thực hiện dạy học 8 buổi/tuần. Nhiều em ở cách trường từ 5 đến 6 cây số. Hàng ngày, các em đến trường phải qua sông bằng đò.
Đặc biệt, khi thời điểm các thủy điện xả nước hoặc mùa lũ, dòng sông Mã dâng cao rất nguy hiểm. Hơn nữa, bố mẹ các em đa số đi làm thuê ở xa mỗi năm chỉ về nhà vào dịp Tết hoặc gia đình có việc lớn. Các em phải ở với ông bà nội, ngoại hoặc ở với họ hàng thân thích nên việc đưa, đón mỗi ngày là điều không thể…”.
Mong ước là vậy nhưng ngặt nỗi là trường tiểu học nên chưa có mô hình bán trú. Vì vậy, muốn làm được điều này, chỉ còn cách xây dựng mô hình trường bán trú dân nuôi.
Không để “cái khó bó cái khôn”, thầy Viên tất tả đi xin các tổ chức, cá nhân, bạn bè... nhằm khôi phục lại bếp ăn bán trú cho học trò. Sau khi lên kế hoạch, rồi báo cáo với lãnh đạo huyện và Phòng GD&ĐT huyện Quan Hóa, thầy Viên đã viết “Thư ngỏ” kêu gọi sự chung tay, hỗ trợ từ mọi nguồn đóng góp.
Thầy Viên bảo, hành trình đi “xin cơm” cho học trò mới bắt đầu và thầy biết còn rất nhiều khó khăn, trở ngại nhưng thầy tin rằng mọi người sẽ ủng hộ việc làm này.
Lúc chia tay, thầy Viên kể với tôi rằng, khi được phân công lên miền núi công tác, thầy đã hứa với mẹ mình là “con chỉ lên công tác vài năm, rồi con sẽ được chuyển về xuôi để chăm sóc bố, mẹ”. Thế nhưng, đã 30 năm qua thầy vẫn không thể thực hiện được lời hứa với mẹ năm xưa.
“Bây giờ mình xác định là cố gắng chăm lo cho lũ học trò ở vùng đất còn nhiều cam khó này thôi. Nơi đây, ngần ấy năm gắn bó thì đã như quê hương của mình rồi”, thầy Viên thổ lộ.