Truyện ngắn Bên dòng sông Xuân

06/02/2024, 14:20
Theo dõi Giáo dục Thủ đô trên

Tôi lớn lên qua từng mùa nước ròng nước lớn. Ghe là nhà, sông là quê hương, thương hồ là láng giềng hàng xóm...

- Con là Xinh đây. Cô là ai? Sao cô biết tên con?

Người đàn bà lặng đi một thoáng. Đoàn khách mặc dù không hài lòng nhưng vẫn giữ im lặng để dõi theo câu chuyện giữa tôi và người đàn bà xa lạ.

Người đàn bà chưa kịp nói gì thì từ trong ghe, ba tôi bước ra:

- Xinh, có chuyện gì vậy con?

Tôi nhìn ba, rồi nhìn người đàn bà. Ánh mắt của tôi như chiếc cầu nối để ba và người đàn bà nhìn nhau. Im lặng. Nhói buốt. Nghẹn ngào. Xót xa. Một nỗi thương thương giận giận len lỏi trong tâm hồn sứt mẻ của ba tôi.

Ba tôi run run:

- Tươi... Phải bà đó không?...

Người đàn bà bật khóc. Dòng nước mắt từ trên khóe mi chảy tràn xuống khuôn mặt được điểm trang kỹ càng, rớt xuống dòng sông quen thuộc. Dòng sông của quê hương. Dòng sông yêu thương, nguồn cội.

Tôi ngồi tựa lưng vào thành ghe, ôm mặt khóc như một đứa trẻ.

Người đàn bà, à không, phải gọi là má tôi mới đúng - đã rời khỏi đoàn khách du lịch để bước sang hẳn chiếc ghe của tôi. Chiếc ghe bao năm không đổi. Chẳng sơn phết gì lại. Nó vẫn giữ lấy một màu thâm trầm như hồi tôi còn nhỏ, như lúc má tôi vẫn chưa rời khỏi cái chợ nổi yêu thương này.

Chúng tôi ngồi trong ánh nắng mùa Xuân, không nói, không rằng. Thi thoảng, má tôi đưa tay vuốt nhẹ làn tóc mềm của tôi, làn tóc mà ngày xưa má tôi dặn đừng cắt ngắn, vì tóc dài rất đẹp, đúng kiểu của con gái Việt Nam.

Ba tôi lại hút thuốc. Tôi để ý, mỗi khi buồn, ba tôi đều hút thuốc rồi phả khói vào không gian mênh mông. Ba hỏi - bằng một chất giọng trầm khàn và trìu mến của ngày xưa:

- Chừng ấy năm bà đi đâu, tôi với con Xinh vẫn đợi bà trên khúc sông này. Đợi đến tận bây giờ. Tưởng đã không còn gặp lại nữa.

Má ôm tôi vào lòng. Mùi hương nồng nàn từ má tỏa ra vây lấy tôi, hòa lẫn hương Xuân. Má thì thào đáp:

- Tôi lên thành phố. Ngày đó, tôi cứ tưởng rời khỏi ông, rời khỏi chiếc ghe ao tù nước đọng, rời khỏi dòng sông này... tôi sẽ được hạnh phúc. Nhưng đời không như là mơ...

Má tôi không nói. Ba tôi cũng chẳng hỏi thêm gì nữa. Còn tôi, tôi biết mình nên im lặng trong giờ phút này. Bởi tôi còn quá nhỏ để hiểu được những điều má làm, những gì má nghĩ.

- Ông có giận tôi hay không?

Ba tôi cười nhạt, tay di di trên cành bông vạn thọ đang khoe sắc dưới ánh sáng tinh khôi. Ba nói một câu khiến lòng tôi se lại.

- Nếu tôi giận bà thì tôi và con Xinh đã không đợi bà đến giờ phút này. Giờ tôi gặp được bà rồi. Tôi mãn nguyện rồi. Con Xinh cũng an lòng khi biết má nó vẫn còn tồn tại trên cuộc đời đầy bão táp này rồi. Giờ thì bà có đi đâu, về đâu, tôi với con Xinh cũng không ngăn cản nữa...

Má ôm tôi thật chặt, như thể sợ tôi và má sẽ cách xa nhau lần nữa. Má tôi nhìn ba, đôi mắt ráo hoảnh. Má nói với ba rằng:

- Tôi không đi đâu nữa. Tôi ở lại đây luôn với ông, với con! Tôi biết mấy năm qua hai cha con ông đã khổ nhiều rồi. Tôi biết mình... mình sai rồi!...

Má tôi nghẹn ngào không nói được. Khoảnh khắc ấy, tôi thấy thương má vô cùng.

Nhưng giờ đang là mùa Xuân. Ngày cuối cùng của năm cũ, khép lại những chuyện buồn bã đã qua, mở ra những niềm vui mới. Tôi lau nước mắt cho má và cho cả tôi nữa.

Má tôi lại trở về với bộ áo đơn sơ, tóc quấn sau gáy. Má lúi húi lau lau dọn dọn cái ghe cũ mà chúng tôi nương nhờ, như thể đây là công việc quen thuộc mà má vẫn hay làm, như thể chưa từng có những tháng ngày má và tôi xa cách.

Dòng sông này in nguyên hình hài của má. Chiếc ghe này có má về lại càng vui vẻ, ấm cúng hơn. Tôi thấy má tưới mấy chậu vạn thọ trước mũi, tưới cây ớt hiểm sau lái ghe. Còn ba tôi, những ngày má về, ba tôi cười không ngớt. Tôi nhớ ba từng nói, khi nào má về là khi đó có mùa Xuân, là khi Tết đến. Giờ là cái Tết tuyệt vời nhất trong cuộc đời của ba tôi.

Chiều Xuân thơm nắng. Ngồi trên mui ghe, ba tôi, má tôi và tôi đang ngắm nhìn con sông mà trong tâm thức của cả ba, ấy chính là quê hương, là nguồn cội yêu thương không bao giờ phai mờ, quên lãng.

- Sang năm mình lên bờ, dựng cái nhà bên dòng sông này rồi sống trọn phần đời vui vẻ, bình an còn lại, nha má con Xinh!

Tôi giật mình nhìn ba. Ba nhìn má. Mỉm cười. Trong thanh âm của đất trời mùa Xuân, ba tôi nói chuyện cất nhà, chuyện rời chiếc ghe đã sắp sửa mục ruỗng để lên bờ mà sống. Đó không phải là xa sông. Bởi chúng tôi vẫn sống bên bờ sông này, cạnh dòng Xuân này, mỗi ngày được ngắm cái chợ nổi náo nhiệt, sầm uất này. Nhưng chúng tôi cần một căn nhà vững vàng làm chỗ che nắng mưa cho đến cuối đời. Nơi đó, chúng tôi sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc...

Theo giaoducthoidai.vn
https://giaoducthoidai.vn/truyen-ngan-ben-dong-song-xuan-post671110.html
Copy Link
https://giaoducthoidai.vn/truyen-ngan-ben-dong-song-xuan-post671110.html
Bài liên quan

(0) Bình luận
Nổi bật Giáo dục thủ đô
Đừng bỏ lỡ
Mới nhất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO
Truyện ngắn Bên dòng sông Xuân