Irina giật mình quay ngoắt lại. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô không đeo khẩu trang. Cô ấy thật đẹp.
- À, cám ơn - và cô nói vào điện thoại. - Không cần “Mexidol”, chúng tôi đã tìm thấy…
Tôi bỏ vào túi áo blouse của cô ấy một nghìn rúp.
- Cô điên rồi, không nên đâu! - Irina nắm lấy tay tôi.
- Cái này không phải cho cô, đó là cho Pechia.
Cô ấy cụp mắt xuống - Cám ơn cô - cô nói khẽ và sửa lại - Cám ơn chị.
Ban đêm Pechia trở nên tệ hơn. Trong giấc ngủ, tôi nghe thấy Irina chỉ thị cho các y tá bơm 1 giọt thuốc gì đó và cách làm sao để hạ sốt. Cùng lúc đó, tôi cũng nghe thấy cả tiếng mẹ của cậu bé cầu nguyện.
Khi con gái tôi ốm, hàng nghìn người đã muốn giúp đỡ tôi. Nếu thống kê một cách khái quát thì trong số một trăm người muốn giúp đỡ có 85% đã cầu nguyện cho con gái tôi và gợi ý cho tôi những lời cầu nguyện đúng đắn.
Họ khuyên tôi đi xưng tội, gọi linh mục đến bệnh viện, thắp nến. Họ nói, “Lời cầu nguyện của người mẹ sẽ đến từ đáy biển”. Có 5% đề nghị thử dùng loại thuốc không truyền thống, vi lượng đồng căn, nắn xương, châm cứu, bà đồng, thầy phù thủy, thầy lang. 10% người thực tế cho địa chỉ của những bác sĩ giỏi, họ khuyên bay đến châu Âu, vì “ở Nga không có thuốc, bạn cũng biết đấy”.
Tôi đã đọc ở đâu đó rằng mức sống của con người càng thấp thì đức tin càng lớn. Càng ít tin vào con người thì họ càng tin vào Chúa. Tôi không biết điều này có đúng hay không, nhưng người mẹ của Pechia trông giống như một người phụ nữ mà nếu có thể lựa chọn thì sẽ chọn cách đưa đứa con ốm yếu đến nhà thờ, chứ không phải vào bệnh viện.
Bản thân tôi tin vào Chúa, đến mức tôi đã khẩn trương rửa tội cho con gái trong bệnh viện (linh mục không được phép vào bệnh viện truyền nhiễm). Tôi đã tự rửa tội cho chính mình. Có thể làm vậy trong tình huống gay cấn như của chúng tôi. Cần phải có nước thánh. Hoặc thậm chí là nước bất kỳ. Và lời nói được truyền bởi Chúa…
Nhưng Chúa có rất nhiều việc phải làm. Ngài yêu. Và tha thứ. Và cứu rỗi. Và chỉ đạo. Ngài là Đấng Toàn Năng. Còn chúng ta thì không. Và Đức Chúa Trời không có mục đích sống cuộc đời khác thay cho chúng ta, giải quyết vấn đề thay cho chúng ta. Chúa là thầy, nhưng chúng ta phải tự làm bài tập.
Đôi khi, những điều xấu xảy ra với những người tốt. Và đó cũng là ý Chúa. Song bạn đối phó với tình huống thế nào lại là “lĩnh vực trách nhiệm” của bạn… Kiểm tra xem bạn đã lĩnh hội được bài học của Chúa thế nào, bạn đang sống vì điều gì vậy. Và không nên gói ghém sự lười biếng và vô trách nhiệm của bạn vào “sự quan tâm của Chúa” và “sự săn đón Chúa”…
Chúa sẽ không mua thuốc kháng sinh. Vital sẽ mua thuốc. Hôm nay, ai sẽ tự cho hai đứa con ăn khi mẹ chúng bận. Mẹ chúng đang bận cứu Pechia bé nhỏ đang bị bệnh nhiễm trùng.
Đến sáng Pechia cảm thấy khá hơn. Cậu bé ngủ thiếp đi. Không bị sốt, bình thản. Mẹ cậu cũng ngủ thiếp đi. Tôi không nghe thấy những lời cầu nguyện. Tôi nghe thấy tiếng ngáy.
Irina thì không ngủ suốt đêm. 9 giờ, ca làm việc của cô bắt đầu. Cô ấy đang đi vòng quanh các ngăn. Cô vào ngăn của con gái tôi. Cô nói:
- Bạch cầu 9.
- Cám ơn - tôi nói.
- Tốt rồi đây. Chứng viêm đã hết.
- Vâng. Tôi hiểu rồi.
Tôi không hỏi gì cả. Tôi rất đồng cảm với cô ấy. Irina đeo khẩu trang và kính. Sau chiếc kính là đôi mắt đau, đỏ như thể đã khóc của cô ấy. Cô đi vòng quanh những bệnh nhân khác.
Đến 3 giờ ca của cô kết thúc. Pechia đã khá lên nhiều. Cậu bé thức dậy vui vẻ, ăn tốt. Trước khi rời đi, Irina rẽ vào ngăn của họ, đảm bảo để mọi thứ đều ổn. Tôi nghe thấy cô ấy đang kiểm tra cho cậu bé và dịu dàng thuyết phục cậu nghe lời khuyên của mình.
Đúng lúc đó, điện thoại của mẹ cậu bé đổ chuông, tôi nghe thấy tiếng mẹ cậu đang nói với ai đó một cách hào hứng:
- Chúng ta đã cầu nguyện cho Pechia, đã cầu nguyện!!!
Tôi nhìn ra cửa sổ khi bác sĩ Irina về nhà. Cô ấy có dáng đi nặng nề của một người đã rất mệt mỏi. Cô ấy là một chuyên gia giỏi về bệnh truyền nhiễm. Và là một người rất tốt.
Và là sứ giả của Chúa, nếu bạn muốn nói vậy. Chính cô đã chiến thắng bệnh tình của Pechia. Cô đã đánh bại nó bằng kiến thức, kinh nghiệm của mình và thuốc kháng sinh.
Và bây giờ cô đang đi về nhà - không còn sức lực và không có lời cảm ơn. Công việc là vậy…
Họ đã cầu nguyện…
Bích Nguyễn (Dịch từ tiếng Nga)