Chúng ta đã có thời cơ để lùi sâu phòng ngự, chờ có bóng phản công – đấy là cách chơi ưa thích và sở trường của thầy Park. Nhưng thực tế cho thấy các cầu thủ vẫn muốn giăng ra đá sòng phẳng, lấy tấn công làm tiền đề kìm hãm đối phương. Trong một ngày mà các tiền vệ ưu tú nhất Đỗ Hùng Dũng – Nguyễn Quang Hải – Nguyễn Hoàng Đức không đạt phong độ cao, họ mắc kẹt giữa hai luồng ý tưởng công và thủ.
Bản thân ông Park dường như cũng không đánh giá đúng năng lực của người Thái, nên trong sơ đồ 3 tiền vệ trung tâm, không có ai thực sự đánh chặn theo kiểu săn bóng và lăn xả. Chỉ trong hiệp 1, Thái Lan đã có 3 tình huống xuống biên từ khe hở giữa trung vệ và cầu thủ chạy cánh của chúng ta, cộng thêm 2 cú sút chính diện. 2 lần Đặng Văn Lâm phải cứu thua, 1 lần bóng dội xà ngang từ quả phạt trực tiếp - dường như vẫn là chưa đủ cho một lời cảnh báo?
Tuyển Việt Nam muốn phát triển bóng ngay từ các trung vệ, điều đó không sai, nhưng mạo hiểm không đúng chỗ. Bằng chứng là ở bàn thua thứ 2, giữa Hoàng Đức và Ngọc Hải không hiểu ý nhau, để rồi Theerathon Bunmathan chọc khe cho Sarach Yooyen hạ gục Đặng Văn Lâm.
Theerathon, tất cả cùng hiểu đó là nguồn cấp bóng chủ yếu, nếu không muốn nói là duy nhất của Mano Polking trong các trận đấu khó khăn. Tuyển Việt Nam đã phong toả số 3 này khá ổn trong hiệp 1, nhưng sang hiệp 2 lại lỏng lẻo để anh tung đường chuyền chết chóc trong cả 2 bàn.
Quế Ngọc Hải bị qua mặt quá dễ dàng trong bàn thua. Ảnh: Minh Chiến. |
Tất nhiên, lỗi rõ ràng nhất ở 2 bàn thua có thể được quy cho khoảng trống quen thuộc sau lưng Đỗ Duy Mạnh và bẫy việt vị không thành của Bùi Hoàng Việt Anh, nhưng khơi nguồn cho những tình huống đó đều là sự biến mất của người đánh chặn.
Từ chỗ quá tự tin với lợi thế sớm, các học trò của thầy Park lại rơi vào trạng thái căng cứng khi bị ngược dòng. Vô số những đường chuyền hỏng của Quang Hải cho đến khi anh bị thay ra. Phan Văn Đức, Nguyễn Văn Quyết vào sân cũng không mang lại điều gì đặc biệt.
Đỗ Hùng Dũng thì có pha trả ngược đáng quên khi tạo điều kiện 2 đánh 1 cho cầu thủ Thái ở phút 90+5. Nếu Ekanit Panya chuyền cho đồng đội thay vì vội vã gẩy bóng trúng Văn Lâm, hy vọng của tuyển Việt Nam sẽ chỉ còn rất nhỏ, bởi nhiệm vụ phải thắng 2 bàn cách biệt trên đất Thái là quá nặng nề.
Chúng ta hãy lấy làm may mắn vì kết thúc lượt đi với tỷ số hoà, và “tâm linh” một chút rằng liệu pha hỏng ăn của Ekanit có phải là điềm báo chẳng lành cho người Thái? Nhưng trước hết, chúng ta cần nhìn lại những sai sót của chính mình, đừng để trận cuối cùng của thầy Park cũng phải khép lại bằng lời xin lỗi…